
Tạ Tuyên ngoái đầu nhìn cô gái xinh đẹp, nhẹ nhàng nắm tay cô, rồi mới nói với Tạ công.
Khổng Diễn Đình nhấp một ngụm rượu, càng hứng thú hỏi.
“Nghe nói, Diệp tiểu thư có thể vào thẳng phòng thiết kế là do Tạ phu nhân đã chấm cô ta làm vị hôn thê của Nhị thiếu gia.”
Dương Thận cũng nhận ra vẻ thân mật rất tinh tế giữa Tạ Việt Tuyên và cô gái, thầm ngạc nhiên. Trước đây, có đôi lần ông ta cũng nhìn thấy Nhị thiếu
gia và Sâm Minh Mỹ bên nhau, trông họ rất lịch thiệp nhưng không có vẻ
thân mật.
Từ phía xa.
Thái Na cũng quay đầu lại.
Ánh mắt lướt qua mấy vòng quan khách, dừng trên mặt Việt Tuyên đúng lúc
Diệp Anh dịu dàng nhìn anh. Thái Na nheo mắt, quan sát hồi lâu như để
nhận diện, đáy mắt lóe ra một tia sắc lạnh.
“Thưa ông, cô ấy là Diệp Anh.”
Sau khi đưa quà mừng thọ, Việt Tuyên vẫn nắm tay Diệp Anh, giới thiệu với
Tạ Hạc Phố, giọng nói của anh ấm áp và êm ái lạ thường.
“Cháu thích cô ấy.”
Như trái bom câm từ từ rơi xuống, Sâm Minh Mỹ bỗng thấy rối bời.
Việt Tuyên đã có thể yêu người khác, cô và Việt Xán sẽ cảm thấy thư thái và
nhẹ nhõm rất nhiều. Nhưng, bao nhiêu năm, cô luôn bị Việt Tuyên tạo một
khoảng cách xa vời, còn Diệp Anh mới xuất hiện vài tháng đã được anh
thừa nhận trước mọi người, anh thích cô ta.
Tâm trạng của Tạ Hoa Lăng cũng trở nên phức tạp.
Về chuyện Diệp Anh ân cần chăm sóc Việt Tuyên, giúp Tuyên phục hồi sức
khỏe, bà rất cảm kích. Nếu suốt đời Tuyên phải nằm trên giường, cô vẫn
đồng ý tiếp tục chăm sóc anh, bà cũng bằng lòng bù đắp thỏa đáng cho cô. Nhưng xem ra khi sức khỏe Tuyên sắp phục hồi hoàn toàn, tất cả mọi thứ
lại đang thay đổi hoàn toàn.
“Ha ha”, Tạ Hạc Phố vuốt râu cười, ánh mắt hiền từ nhìn Diệp Anh, “Ừ, ta đã nghe Hoa Lăng nói, A Anh là cô bé ngoan”.
“Xin chào Tạ gia gia!”
Diệp Anh cúi đầu chào Tạ Hạc Phố.
“Được rồi, được rồi, cháu cứ gọi ta là ông như mấy đứa là được”, Tạ Hạc Phố
cười xởi lởi, vẻ sung sướng, “Hôm nào mời cháu ăn cơm, để ta cảm ơn cháu đã chăm sóc cho Tuyên thời gian vừa qua”.
Bình thản liếc nhìn
Việt Tuyên và Diệp Anh vẫn tay trong tay, Việt Xán nghé tai nói nhỏ với
Sâm Minh Mỹ rồi hai người rời khỏi đó trước. Các tân khách lục tục đến
chúc thọ Tạ Hạc Phố, Diệp Anh cũng tạm thời đưa Việt Tuyên rời đi.
“Anh mệt rồi, về phòng thôi.”
Ra khỏi phòng tiệc, Diệp Anh nhìn sắc mặt Việt Tuyên có vẻ hơi mệt.
“Ở lại thêm nửa giờ nữa, ông còn phát biểu nữa.” Việt Tuyên đưa mắt nhìn vườn hoa trong đêm, “Anh muốn ra ngoài dạo một lát”.
Diệp Anh do dự.
Qua ô cửa kính ngoài hành lang kéo dài đến sát đất, có thể nhìn thấy ánh
trăng trải vàng trong vườn hoa, gió rung rung cánh lá. Cô cúi xuống đắp
lại tấm mền mỏng trên gối anh, nói: “Chỉ một lát thôi đấy”.
Việt Tuyên dịu giọng:
“Được.”
Ánh trăng tĩnh lặng êm đềm tỏa trên lối đi lát đá hình trứng ngỗng. Bánh xe phát ra những tiếng động nhẹ, lá cây ken dày xào xạc chen nhau trong
gió đêm hè, hòa với mùi hoai hoải của đất và mùi thơm của hoa, không khí thoải mái, rất dễ chịu.
Đi gần đến một bụi cây.
Cũng có vài vị khách ra ngoài hóng mát, người phục vụ bê khay rượu đến, trong gió đêm, thoáng vẳng đến tiếng nói cười.
Biết Việt Tuyên thích yên tĩnh, Diệp Anh bèn chọn một con đường nhỏ khuất
nẻo và tĩnh mịch. Phía nhà bát giác có những dây tường vi trắng buông
rủ, trước bể bơi phía xa xa không có bóng người, cô đẩy Việt Tuyên đến
đó. Dưới ánh trăng, tường vi dại bên đường nở rộ, đỏ rực, cành lá dày
chắn hết tầm nhìn. Trong không khí tĩnh mịch, đột nhiên vẳng ra những
tiếng thở hổn hển xen lẫn tiếng rên ư ử, khiến người ta phải đỏ mặt,
trái tim bất giác đập nhanh.
Tiếng rên đó ở ngay phía trước, Diệp Anh đành ho nhẹ, đánh tiếng.
Một thiếu nữ mặt đỏ lựng, cuống quýt từ phía khóm hoa bật dậy, không dám
ngước nhìn, vừa phủi bụi trên váy vừa vội vã chạy về phía phòng tiệc rực sáng ánh đèn. Diệp Anh vừa gặp cô ta trong phòng tiệc, đó là cháu gái
của một đại gia bất động sản họ Thẩm.
Bên khóm tường vi, lại một bóng người nữa đứng lên.
Áo đen bó sát, cao to lực lưỡng, bộ ngực đồ sộ nhô cao, vừa nhìn đã biết
là phụ nữ, nhưng tóc lại ngắn dựng đứng, như một gã đàn ông hung hãn, đó chính là Thái Na. Mắt Thái Na hiện lên những tia dữ dằn, đầu tiên quét
lên Việt Tuyên ngồi trên xe lăn, sau đó dừng trên người Diệp Anh.
Tường vi dại đỏ tựa máu tươi.
Tay Diệp Anh nắm chặt thành xe lăn, đẩy Việt Tuyên tiếp tục đi về phía trước như không nhìn thấy Thái Na.
“Gặp người cũ không chào một tiếng sao?”
Giọng rít lên lạnh lùng, Thái Na khoanh tay đứng chắn ngang đường, mắt cô ta
táo tợn lướt từ mái tóc, khuôn mặt, chiếc váy dài màu xám lộ bờ vai
trắng như cẩm thạch, đến đôi giày cao gót màu thủy ngân dưới chân, cuối
cùng âm thầm soi vào mặt Diệp Anh.
“Tôi không quen cô.”
Diệp Anh cau mày trả lời.
“Ha!”, Thái Na cười gằn, vừa bước đến bên Diệp Anh vừa lạnh lùng nói, “Không
ngờ gặp lại cô ở đây, chà chà, trang điểm như một thục nữ xinh đẹp. Cục
cưng, cô bản lĩnh thật đấy”.
Những âm thanh rờn rợn ngay sát tai cô.
Lạnh như thép.
…
Trong bóng tối, một khuôn mặt to lớn, hung dữ ép lại g