
g.
Không biết bao lâu.
Hai người cứ ôm nhau như vậy. Trong tĩnh mịch có vị ngọt ngào dai dẳng,
cũng có chút thảng thốt thoáng qua, cơ hồ có điều gì đã thay đổi từ lúc
đó. Sự tĩnh lặng thần tiên của đêm hè, từ mái lầu bát giác những dây
tường vi nở đầy hoa trắng buông lơi, vươn ra, tầng tầng lớp lớp như biển hoa trắng muốt.
“Nhị thiếu gia.”
Bóng Tạ Bình xuất hiện trên con đường nhỏ dẫn đến lầu bát giác.
“Lão thái gia chuẩn bị phát biểu.”
Trở về phòng tiệc, tất cả tân khách đã tụ tập đông đủ trong phòng, Tạ Hoa
Lăng, Việt Xán và Sâm Minh Mỹ đã đứng trên sân khấu nhỏ phía sau chiếc
bục cao để micro. Diệp Anh đưa Việt Tuyên đến, Tạ Hoa Lăng đứng nhích
sang bên, để Việt Tuyên ở giữa bà và Việt Xán.
Dưới ánh sáng lóng lánh của chùm đèn.
Tạ Hạc Phố sắc diện hồng hào đi đến trước micro.
Diệp Anh lùi xuống vị trí của tân khách phía dưới. Trong khi Tạ Hạc Phố phát biểu, ánh mắt cô chầm chậm lướt qua những người có mặt, không thấy bóng Thái Na. Hình như có người đang chờ đợi ánh mắt cô, khi mắt cô lướt
tới, một người đàn ông trẻ đứng bên mé phải phòng tiệc, dung mạo cực kỳ
khôi ngô, nổi bật trong đám quan khách, anh ta mỉm cười hướng về cô nâng ly rượu trong tay.
Cô thoáng ngây người, cũng gật đầu đáp lễ.
Nhưng cô biết chắc mình chưa từng gặp người này.
Cuối bài phát biểu, Tạ Hạc Phố vuốt râu cười mãn nguyện, nói với tân khách:
“Tôi đã già rồi, ước nguyện lớn nhất là nhìn thấy thế hệ cháu con thành
gia lập nghiệp, sớm có chắt bế, cho nên…”.
Dự cảm được những lời
sắp nói sẽ là gì, Diệp Anh chầm chậm nhìn về phía người đó. Ở khoảng
cách xa như vậy, dưới ánh đèn sáng chói, người đó đứng trên sân khấu nhỏ phía sau Tạ Hạc Phố, dường như cũng đang nhìn cô. Ký ức thời thơ ấu như màn sương đêm phủ trên cánh tường vi đã sớm tiêu tan không tỳ vết.
“Ngày Mười hai tháng sau sẽ tổ chức hôn lễ cho Việt Tuyên và Minh Mỹ, rất
mong lúc đó quý vị hạ cố đến dự, mừng cho hai trẻ và gia đình chúng
tôi”. Trước micro, Tạ Hạc Phố cười rạng rỡ, dung quang chói ngời, cơ hồ
hoàn toàn không nhận ra vẻ ngạc nhiên và tiếng xì xầm tức thì dội lên
của tân khách.
Khúc mắc giữa hai anh em họ Tạ với thiên
kim tiểu thư họ Sâm, mặc dù là bí mật của Tạ gia, nhưng bên ngoài cũng
biết ít nhiều. Đặc biệt sau khi Nhị thiếu gia bị trọng thương trong vụ
tai nạn xe hơi, suýt bại liệt, Sâm Minh Mỹ hủy hôn với Nhị thiếu gia,
còn ngày ngày cặp kè
Đêm tối như mực.
Ánh trăng bị đám mây dày che lấp.
Ngoài cửa sổ phòng nghỉ, từng thảm lớn hoa tường vi vàng lặng lẽ nở. Nhìn nét mặt Việt Xán vụt trở nên trống rỗng, Diệp Anh bỗng thấy vui.
Cô nói tiếp:
“Tôi thích anh ấy, anh ấy cảm nhận được điều đó, cho nên…”
Việt Xán hùng hổ chồm về phía cô!
Như con thú khát máu, anh ta dùng môi vít chặt môi cô, sức mạnh đó lớn như
thế, hung mãnh như vậy, khiến máu tanh bỗng trào ra lan trong miệng cô,
đôi môi trở nên sưng! Cố ngửa mặt ra sau, muốn thoát khỏi đôi môi anh
ta, nhưng nó vẫn vít cứng môi cô, quyết liệt bám riết, ép cô vào một góc đi văng, tham lam và hung hãn ngấu nghiến môi cô!
Cơn thịnh nộ của anh!
Mối hận thù của anh!
Anh trợn mắt, thô bạo hôn cô, đôi môi day, ép dữ dội trên môi cô. Cái hôn
tanh mùi máu như làm vỡ nứt, kích thích thứ gì đó trong người. Những ký
ức bao phen dày vò anh lúc đêm khuya, những ký ức mặc cho anh cố quên
thế nào vẫn như chất độc ngấm vào cơ thể, khiến anh đau, khiến anh hận,
khiến anh dẫu đập nát bản thân cũng không có cách nào…
Bị anh hôn như cào xé như vậy, cô đột nhiên mở mắt, không giãy dụa, cơ hồ như
không thèm quan tâm và cơn thịnh nộ của anh có vẻ cũng không ảnh hưởng
đến cô.
“Hãy nhìn tôi!”
Hơi rời môi cô, Việt Xán hét lên!
“…”
Hai môi bị hôn đỏ mọng như hoa tường vi đỏ chói, mắt cô di chuyển về phía
anh, đồng tử đen thẫm, cảm giác như cô không muốn quan tâm, cũng hoàn
toàn không quan tâm.
Việt Xán nhớ ra dáng vẻ đó của cô.
Trong ký ức xa xăm, khi còn là một cô gái nhỏ, cô cũng từng nhìn cậu thiếu
niên là anh như thế, dửng dưng, lạnh lùng, không buồn giải thích.
…
…
Khi ấy, mỗi ngày anh đều đứng trước cổng trường chờ cô tan học, rồi cuối
cùng cô cũng chấp nhận sự theo đuổi của anh. Như những mối tình học trò
khác, anh và cô thường hẹn gặp nhau, đi xem phim, ăn quà vặt bên đường,
và hầu như ngày nào sau giờ tự học buổi tối anh cũng đưa cô về nhà, cùng đi bộ qua vườn hoa nhỏ đầu đường nở đầy tường vi dại đỏ chói.
Cô thích đến hiệu bánh Tường Vi lần đầu tiên anh gặp cô.
Mỗi lần đến đó, cô đều mua hai chiếc bánh đậu đỏ, một chiếc gói mang về,
một chiếc cô ăn, có lúc cũng bẻ cho anh mấy miếng. Có lẽ ở nhà cô có
người rất thích ăn bánh đậu đỏ, đó là cảm nhận duy nhất của anh về hoàn
cảnh gia đình cô hồi đó.
Cô chưa bao giờ nói bất cứ chuyện gì về bản thân.
Mỗi lần chỉ cho phép anh đưa đến trước ngõ nhỏ đầu tiên chếch phía đông vườn hoa đó.
Hồi ấy, như mọi thiếu niên chớm yêu, anh yêu say mê, nóng lòng muốn biết
tất cả về cô nhưng lại sợ làm cô giận. Dù anh từng nắm tay cô, từng hôn
cô, ôm cô, nhưng trước sau cô vẫn có vẻ xa cách và có cảm giác như luôn
sẵn sàn