
sự xuất hiện của A Xán giống như ánh sao yếu ớt trong màn đêm đen
kịt. Chàng thiếu niên ngang tàng đó chẳng dịu dàng, anh thích đánh nhau, trên mặt, trên người luôn xuất hiện những vết thâm tím, anh thường ghì
cô quá chặt, đến nỗi các khớp xương toàn thân cô đau điếng.
A Xán thích cô.
Thích đến phát điên.
Hồi đó, cô chẳng biết mình có thích anh ta không, nhưng sự si mê điên dại
của anh đối với cô, cô đều cảm nhận được, tức là cô chưa hoàn toàn vô
cảm, tình cảm của cô vẫn đang tồn tại. Trong những năm tháng quá khứ, cô dần dần tê liệt với những thứ bẩn thỉu, nhưng những vết dơ dáy lại một
lần nữa trở về và nó đang quá quá sức chịu đựng của cô.
A Xán phẫn nộ.
Nhìn thấy những vết roi xuất hiện trên người cô, rồi thỉnh thoảng lại có
những dấu hôn bẩn thỉu, A Xán phẫn nộ, gầm rít truy hỏi, rốt cuộc cô
sống trong một gia đình thế nào, tại sao không báo cảnh sát, tại sao
không bỏ trốn, tại sao cô không chịu nói gì.
A Xán cũng từng theo dõi cô.
Nhưng cô biết, chỉ cần đi vào con ngõ đó, bọn tay chân của người đó sẽ khiến anh ta không thể tiến thêm một bước.
Do sự im lặng của cô, nên A Xán đã hận cô.
Còn nhớ có lần cả tháng trời không thấy A Xán đến tìm. Đến khi xuất hiện
trước mặt cô, anh lại nói, anh phải đi. A Xán nói, anh phải ra nước
ngoài với người ta, sẽ không trở về nữa.
Cô lẳng lặng quay đi.
“Hãy đi theo anh!”
Trong đêm mưa tối đen, A Xán ôm cô từ phía sau, hai cánh tay chàng thiếu niên có sức mạnh hung hãn của núi lửa, khiến bụng và ngực cô bị anh ép đau
điếng.
“Tường Vi, hãy theo anh chạy trốn khỏi đây!”, trong màn
mưa lạnh, giọng nói của A Xán mang nỗi đau nóng bỏng, anh ghì chặt cô,
“Quá khứ của em, em không muốn nói thì anh có thể không hỏi, nhưng phải
đi theo anh! Chúng mình cùng rời khỏi đây!”.
Đó là lúc quen A Xán khoảng hơn nửa năm.
Đêm mưa đầu hạ, những nụ tường vi dại đỏ chói đang đung đưa theo làn mưa,
trong hốt hoảng cô nhớ ra khóm tường vi trắng trồng trước cửa sổ nhà
mình, hình như cũng có hai nụ hoa.
“Em có nghe anh nói không?!”
Bờ vai truyền đến cảm giác đau dữ nhức, A Xán cắn mạnh vai cô, cô ngoái
đầu nhìn lại thấy những giọt máu nhỏ ứa trên da thịt, đó là nơi anh
thích cắn nhất.
“Em nhất định phải đi theo anh! Nếu không…”, A
Xán nghiến răng, ánh mắt hung hãn bức ép cô, “Nếu không anh sẽ giết em!
Anh thề, anh nói là làm!”.
Màn đêm đen kịt, mưa như trút nước.
Chiếc ô đen trong tay cô đã bị gió cuốn bay, nước mưa lạnh vẫn không ngừng
tuôn xuống, bộ đồng phục ướt đẫm, mỏng manh như tờ giấy. Cơ thể A Xán
nóng rần rật ép vào lưng cô, giống như một trận sốt cao kịch phát. Giọng cô trở nên nghèn nghẹn hòa lẫn nước mưa đầy trời trước tiếng hét đầy vẻ phẫn nộ như bức ép của anh.
“… Nếu đi, em nhất định phải mang theo một người.”
Từ đêm đó, A Xán bắt đầu giúp cô vạch kế hoạch bỏ trốn, làm thế nào tránh
được đám tay chân của người đó, làm thế nào để chạy trốn thuận lợi, đón
cô ở đâu và sau khi chạy trốn làm thế nào nhanh chóng ra nước ngoài. Anh cũng giúp cô chuẩn bị giấy chứng nhận, hộ chiếu và các loại giấy tờ tùy thân khác có thể dùng đến.
Mỗi khâu đều bàn bạc rất tỉ mỉ với cô.
Thậm chí họ cũng đã tính đến tình huống nếu mẹ cô cố tình không chịu đi, sẽ
cưỡng bức đưa bà đi thế nào. Cuối cùng, thời gian hai người dự định khởi sự là sáu giờ tối, là thời gian người đó uống nhiều nhất trong ngày, là thời gian người đó ít khả năng xuất hiện nhất.
Mọi việc tiến hành theo kế hoạch.
Chỉ có điều mẹ cô như nhận ra đều gì đó, tính tình càng trở nên cáu bẳn dữ
tợn, ngày nào cũng chòng chọc nhìn cô, ánh mắt nghi ngờ, rồi chửi bới,
rút roi trên tường đánh cô. Cô vẫn lặng thinh, có lẽ, có lẽ lần này thực sự có thể, càng gần tới ngày bỏ trốn, cô càng không thể chợp mắt, suốt
đêm không ngủ.
Tường vi ngoài cửa sổ vẫn dần dần lớn lên.
Đến hôm đó.
Là một đêm mùa hạ, ngoài trời lác đác hạt mưa, nhiệt độ xuống rất nhanh.
Đồng hồ trên tường trong phòng nhích từng giây từng phút, mẹ đã ngủ, cô
lấy hành lý đã chuẩn bị sẵn trong tủ, lại kiểm tra thuốc của mẹ lần nữa
rồi ngước nhìn đồng hồ…
Mưa nhỏ từ cửa sổ hắt vào.
Nụ
tường vi trắng muốt trong đêm se sẽ nở, cơ hồ có thể nghe thấy tiếng
cánh hoa từ từ hé dần, chính là những đóa tường vi đêm đầu tiên của mùa
hè năm đó. Nước mưa long lanh đọng trên cánh tường vi trắng muốt vừa nở. Không gian tĩnh mịch yên ắng khiến bầu không khí có vẻ bất an, máu
trong vành tai réo rần rật, cô căng thẳng nhìn đồng hồ…
Tích tắc.
Kim đồng hồ nhích dần.
Đúng tám giờ.
“Đêm đó tường vi tự tay em trồng đã nở, đêm đó em bỏ thuốc ngủ vào thức ăn
của mẹ”, ngồi thụt trong đi văng nhung đỏ thẫm như máu đông, nheo mắt
nhìn Việt Xán, mắt Diệp Anh sâu như vực thẳm, “Đêm đó, em đã giết người, em đâm bốn nhát dao vào ngực ông ta!”.
“Nhưng…”
Môi hơi nhếch, cười lạnh lùng nhìn sắc mặt đột nhiên trắng bệch của Việt Xán.
“… A Xán, đêm đó anh ở đâu?”
“Anh vẫn còn dám bảo tôi tin anh”, ánh đèn pha lê chiếu lên vết sẹo dài
trăng trắng ở góc trán, cô cười nhạo báng, “A Xán, em không muốn hận
anh, nếu trách chỉ trách em hồi đó đã tin nhầm ng