XtGem Forum catalog
Tường Vi Đêm Đầu Tiên

Tường Vi Đêm Đầu Tiên

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324114

Bình chọn: 7.5.00/10/411 lượt.

ười”.

Môi Việt Xán cũng trở nên trắng nhợt.

Anh trầm ngâm nhìn cô.

Đáy mắt dâng lên thứ gì dữ dội đang cào cấu, đau đớn, rất lâu sau, giọng anh khàn đặc vang lên.

“Anh rất xin lỗi.”

“Không cần, em cũng không muốn nhận”, mỉm cười tự giễu, cô nói: “Nếu anh cảm

thấy thực sự có chút gì gọi là có lỗi với em, thì hãy giúp em, đừng ép

em trở thành kẻ thù của anh”.

Trong phòng tĩnh lặng không một tiếng động.

Ánh mắt dừng lại ở vết răng trên vai cô, Việt Xán cứng đờ người, thở dài

nói: “Vậy ai là đồng minh của em? Việt Tuyên ư? Chuyện năm xưa em biết

được bao nhiêu, nếu không phải…”.

“Nhị thiếu gia, Sâm tiểu thư.”

Ngoài cửa vọng lại tiếng Tạ Phong trợ lý của Việt Xán, sau đó là tiếng chân

bước và tiếng bánh xe lăn đến gần, cửa phòng mở ra, Sâm Minh Mỹ mặc

chiếc váy dài đỏ, đẩy Việt Tuyên đi vào.

Việt Tuyên nhìn hai người trong phòng.

Diệp Anh đứng cạnh cửa sổ, Việt Xán ngồi trên đi văng màu đỏ tươi, cách nhau mấy mét, cảm giác như hai người không hề nói chuyện, nhưng không khí

trong phòng cơ hồ trở nên căng thẳng vô cùng.

Việt Tuyên cúi đầu.

Nhìn Việt Tuyên mặc dù thần sắc bình thường nhưng mặt lại lộ vẻ mệt mỏi.

Diệp Anh không ở lại lâu, cô chào Sâm Minh Mỹ, rồi ánh mắt lướt qua Việt Xán vẫn ngồi trên đi văng, sau đó đẩy Việt Tuyên đi ra.

“Cha, cha tuyên bố chuyện lớn như vậy, sao không nói trước với con một câu?”, trong thư phòng, Tạ Hoa Lăng nôn nóng đi lại lại, cố nhẫn nhịn, cuối

cùng vẫn không nhịn được nói với Tạ Hạc Phố, “Dù sao con vẫn là mẹ của

Việt Tuyên!”.

“Con nên nhớ, ban đầu Minh Mỹ chính là người con lựa chọn cho Tuyên.”

Tay vuốt râu, Tạ Hạc Phố đã thay bộ đồ ở nhà, suốt buổi lễ mừng thọ tinh

thần ông luôn vui vẻ minh mẫn, giờ đây sắc mặt lại trở nên trầm tư.

“Chính cha cũng nói đó là lúc đầu! Con bé Minh Mỹ một lòng si mê thằng con

hoang Việt Xán, khi Việt Tuyên bị tai nạn suýt bại liệt, nó lại ngang

nhiên hủy hôn với Tuyên!”, Tạ Hoa Lăng giận đến tức ngực, “Loại con gái

như vậy sao có thể xứng với Tuyên?”.

“Con muốn Diệp Anh là con dâu chăng?”

Tạ Hạc Phố ngồi trước bàn viết, từ trong đống lớn quà mừng thọ lấy ra một chiếc bình hoa thời Nguyên, chăm chú ngắm nghía.

Tạ Hoa Lăng cứng người, nói:

“Có bao nhiêu tiểu thư danh giá, cứ lựa chọn thoải mái, nhất định tìm được người tốt.”

Dùng kính phóng đại để xem kỹ hoa văn trên chiếc bình hoa, Tạ Hạc Phố trầm

ngâm: “Minh Mỹ cũng khiến cha hơi thất vọng, cha rất hiểu tâm trạng của

con”.

Tạ Hoa Lăng ngớ người.

Xưa nay ông luôn nghiêm khắc

với đứa con gái độc nhất của mình, nhưng lại quá cưng chiều đứa con gái

nhà họ Sâm, hai chữ “thất vọng” thật khó tin từ miệng cha nói về cô ta.

“Có điều, thằng Xán này, đứa con gái nào chẳng mê nó?”, Tạ Hạc Phố vuốt râu cười, “Con bé Minh Mỹ cũng chỉ nhất thời mê muội, có thể tha thứ”.

“Cha!”

“Hơn nữa, Minh Mỹ dù gì vẫn là chính con chứng kiến nó lớn lên từ nhỏ, biết

gốc biết rễ, tính khí thế nào cũng không lạ gì, còn hơn những người lai

lịch bất minh”, Tạ Hạc Phố nhìn con gái ý tứ sâu xa, “Con cũng đừng quá

câu nệ, bọn trẻ mà, làm gì có đứa nào không phạm sai lầm, có phạm sai

lầm mới biết cái gì là đúng, mới biết trân trọng”.

Nghe những lời điềm đạm nhưng thâm ý sâu xa của cha, mặt Tạ Hoa Lăng biến sắc không ngừng.

Bên ngoài cửa sổ, màn đêm đen kịt.

Đèn trong vườn hoa lặng lẽ tỏa sáng.

“Nhưng…”

Tạ Hoa Lăng vẫn không cam lòng.

“Mấy hôm trước, Lạc Lãng đã gọi điện cho cha, đó cũng là ý của ông ấy”, Tạ

Hạc Phố xoay chiếc bình hoa để nhìn giá tiền dưới đế, “Ông ta nói, ông

ta hiểu con gái mình nhất, nói là con bé Minh Mỹ vẫn thích Tuyên nhất,

chỉ có điều tính Tuyên lạnh lùng, nó mới nhất thời bị Xán mê hoặc. Hy

vọng chúng ta có thể cho Minh Mỹ một cơ hội”.

Tạ Hoa Lăng mấp máy môi định nói, nhưng lại kiềm chế.

“Lạc Lãng còn nói, ông ta cũng sẽ gọi điện cho con, thay Minh Mỹ xin lỗi

con”, đặt bình hoa trở lại hộp gấm, hầu như không để ý vẻ mặt bất chợt

đỏ ửng của con gái. Tạ Hạc Phố lại thuận tay cầm lên một chiếc hộp gấm

màu tím, vô cùng tinh xảo, bên trong đựng sáu tẩu thuốc.

“… Cho

dù con có thể tha thứ cho Minh Mỹ”, một lát sau, Tạ Hoa Lăng chau mày,

“Nhưng bản thân nó cũng chưa chắc đồng ý, dạo đó nó mặt dày, nhất định

đòi hủy hôn với Tuyên, bây giờ đâu dễ dàng từ bỏ đồ con hoang kia để lấy Tuyên”.

Chiếc tẩu tráng men màu sắc rất đẹp, Tạ Hạc Phố hài lòng ngắm nghía, gật gù: “Minh Mỹ đúng là đứa hiểu biết”.

Tạ Hoa Lăng mặt cau có, bà không lạc quan như cha, nhưng so với Minh Mỹ,

một người bao dung nhẫn nại như Diệp Anh mà bà có trong tay càng không

thể chấp nhận.

“Cha, chắc cha đã xem báo cáo điều tra vụ tai nạn

của Tuyên!”, nói đến đây, hỏa khí của Tạ Hoa Lăng lại bùng phát, “Vụ tai nạn là có tay chân của Việt Xán nhúng vào, không còn nghi ngờ gì nữa!

Con không hiểu tại sao cha vẫn để mặc nó! Tại sao vẫn chưa đuổi cổ nó

đi!”.

“Đuổi nó đi, lấy ai điều hành Tạ thị”, Tạ Hạc Phố nhìn con gái, “Con ư? Cha cũng từng để con làm, kết quả thế nào?”.

Tạ Hoa Lăng cứng miệng.

“Hay là con định để Tuyên tiếp quản toàn bộ, con thấy sức khỏe của nó có

kham nổi k