
hông?”, nhìn con gái ấu trĩ như vậy, giọng nói của Tạ Hạc Phố
có chút bực bội.
“Có thể tìm một giám đốc chuyên nghiệp lại ưu
tú, chỉ cần trả thù lao thật cao, lo gì không tìm được người giỏi!”, Tạ
Hoa Lăng rõ ràng đã từng nghĩ đến vấn đề đó, “Hơn nữa, cha cũng có thể
đứng ra, đợi khi sức khỏe Tuyên tốt hơn…”.
“Mấy năm Xán tiếp quản công ty, nghiệp vụ mở rộng gấp năm lần, lợi nhuận tăng bảy lần”, Tạ Hạc Phố ngắt lời bà, “Tìm đâu ra giám đốc chuyên nghiệp nào khá hơn nó? Cha già rồi, giang sơn này cha không lo được nữa”.
“Nhưng Xán lòng
lang dạ sói! Trong thâm tâm vẫn ngấm ngầm ôm hận với Tạ thị, nó ở lại
đây không phải để phát triển Tạ thị, mà là để hủy hoại Tạ thị, là để báo thù!”, Tạ Hoa Lăng càng phẫn nộ, “Cha, cha nuôi ong tay áo rồi! Nhất
định phải đuổi Việt Xán trước khi thế lực của nó bành trướng hơn nữa,
buộc nó phải cút khỏi Tạ thị! Vả lại, nó có tư cách gì mang họ Tạ, nó
vốn không phải là người của Tạ gia, nó chỉ là đứa con hoang của Việt
Triệu Huy với con đàn bà đê tiện đó, không hề có một giọt máu của Tạ
gia!”.
Màn đêm vẫn như vậy.
Trong phòng đã thay một chiếc giường đôi cực rộng, đủ để hai người có thể
xoay mình thoải mái, không ảnh hưởng đến nhau. Rót trà cho Việt Tuyên,
nhìn anh uống, Diệp Anh giúp anh thay áo, lau người cho anh. Khi cô định massage toàn thân cho anh, sau suốt buổi tối phải chịu đựng không khí
ồn ào của bữa tiệc…
Việt Tuyên từ chối.
“Ngủ đi.”
Giọng anh bình thường, nhưng không hiểu sao lại có gì lạnh giá xa cách. Sau
đó, trong tấm chăn mỏng anh từ từ xoay người, quay lưng về phía cô, cơ
hồ như đã ngủ.
Nhẹ nhàng nằm xuống bên Việt Tuyên, kéo tấm chăn
mỏng lên người, Diệp Anh nhìn trần nhà trong bóng tối. Lâu lắm rồi không như thế, anh đột nhiên lạnh nhạt giống như cô là người lạ.
Là do tin về hôn lễ vừa công bố trong tiệc mừng thọ sao?
Cô thầm suy nghĩ.
Sâm Minh Mỹ đã nói chuyện gì với anh. Cô ta một lần nữa cầu xin anh từ bỏ
hôn ước, hay chuyện gì khác? Hay là tình cảm của anh đối với Sâm Minh Mỹ sâu sắc hơn cô tưởng, hay là anh muốn cô nhận ra mà tự nguyện rút lui.
Quả thực nếu tháng sau anh kết hôn với Sâm Minh Mỹ thì sự hiện diện của
cô đúng là không hợp lý.
Trên trần nhà thấp thoáng in bóng tường vi ngoài cửa sổ.
Cô nhắm mắt.
Đột nhiên cảm thấy mệt mỏi.
Cho dù kế hoạch chu toàn đến mấy, cũng sẽ gặp những tình huống ngoài dự
liệu. Cô không ngờ Tạ lão thái gia lại tuyên bố hôn lễ của Việt Tuyên và Sâm Minh Mỹ. Cô không thể phán đoán sự tiếp nhận và yêu thích bất ngờ
của Việt Tuyên đối với mình, rốt cuộc có mấy phần thật, còn Việt Xán…
Việt Xán…
Nhắm chặt mắt, những chuyện trong quá khứ cừ từng mảng từng mảng lướt qua
đầu, tường vi đêm đầu tiên nở rộ ngoài cửa sổ, cánh hoa trắng muốt, mùi
máu tanh ngập trời, như mơ như ảo. Máu tanh đỏ lòm như biển máu nhấn
chìm tất cả, không nhìn thấy gì hết, chỉ có một con dao trong tay!
Một con dao.
Một con dao.
Mùi máu tanh bắn lên mặt cô, hơi nóng, cũng bắn lên môi cô….
Run run.
Mồ hôi lạnh toát ra đầm đìa, mở mắt, trên trần nhà vẫn thấp thoáng bóng
tường vi, Diệp Anh biết mình lại gặp ác mộng. Cô thở sâu một hơi, lòng
hoang mang, nằm ngửa nhìn trần nhà, mãi mà thấy người vẫn chưa hết run.
Cô kinh hãi ngoái đầu…
Trên chiếc gối trắng muốt bên cạnh, Việt Tuyên sắc mặt trắng như sáp, cơ rút đang từ từ phát tác, anh nắm chặt nắm đấm, mồ hôi thấm ướt ga giường,
run run từng cơn, lồng ngực phát ra những tiếng “khè khè” kinh hoàng,
môi tím ngắt.
Màn đêm đen kịt.
Như không nhận ra bất cứ điều gì.
“Đuổi Xán khỏi Tạ thị?”, Tạ Hạc Phố nhìn con gái, ánh mắt băn khoăn, “Hoa
Lăng, cho dù bản thân con quên, nhưng sự thực con cũng từng nhận lời
Triệu Huy trước khi anh ta qua đời, cha cũng chưa quên. Một đời Tạ Hạc
Phố này không hẳn là người tốt, nhưng những gì đã hứa với người sắp
chết, cha không thể nuốt lời”.
Tạ Hoa Lăng bối rối.
“Còn
chưa nói năm xưa giữa con và Triệu Huy rốt cuộc ai sai nhiều hơn. Cho dù Triệu Huy trăm sai, vạn lỗi với con, nhưng anh ta đã chết thì cũng coi
như tạ tội với con rồi”, Tạ Hạc Phố thở dài.
Việt Triệu Huy nhà
nghèo, ngay từ trung học đã do một tay ông giúp đỡ. Sau khi tốt nghiệp
trường đại học danh tiếng của Mỹ thì được vào làm việc ở Tạ gia, thể
hiện năng lực khai thác quản lý xuất sắc, tuổi còn trẻ đã được đề bạt
làm phó tổng giám đốc. Do chỉ có một đứa con gái chẳng có tài cán gì,
ông ngầm suy tính sẽ để Triệu Huy làm giám đốc chuyên nghiệp quản lý
toàn bộ Tạ thị, hoặc là nhận anh ta làm con nuôi.
Nhưng người tính không bằng trời tính.
Con gái vừa gặp đã thích Triệu Huy, dứt khoát theo đuổi anh ta bằng được.
Thâm tâm ông cũng rất thích người trẻ tuổi tài năng đó, liền dùng một số biện pháp tác thành cuộc hôn nhân này.
Nhưng không ngờ kết cục là một bi kịch.
“Chính con đã hứa với anh ta, coi Việt Xán như con đẻ, đối xử với Việt Xán như Việt Tuyên, có quyền thừa kế như nhau.” Tạ Hoa Lăng lạnh lùng hừ một
tiếng, hồi đó lẽ ra bà không nên mềm lòng như vậy, do hối hận và hoảng
sợ, nhất thời đã nhận lời hứa với Việt Triệu Huy lúc anh ta lâm chung,