
uồi son đó, cô nói trông nó giống như giọt máu, như giọt máu
chảy ra từ tim.
Cô hôn giọt máu đó.
Cô nói, nốt ruồi son này là của cô, cả đời này anh không thể để cô gái nào khác nhìn thấy nó.
Dòng nước ấm chảy suốt toàn thân anh.
Từ vầng ngực chầm chậm qua phần eo gọn săn chắc, Việt Xán đột nhiên nhắm mắt, nước từ từ chảy tới mé trong đùi.
Ở đó còn có một nốt ruồi son nữa.
Bản thân anh cũng không biết nốt ruồi ở đó, mãi đến khi bị cô phát hiện.
Lúc đó cô xấu hổ vờ nhắm mắt, sau đó là trấn tĩnh, dõng dạc nói, ở vị
trí này nó sẽ là nốt ruồi canh giữ cấm cung.
Nước làm ướt hàng mi khép chặt.
Đó là những hồi ức chôn sâu trong lòng anh, và chỉ có trong đêm khuya anh
mới lấy ra nhấm nháp từng chút một. Anh không dám nghĩ quá nhiều, chỉ sợ khi nghĩ đến ký ức đó sẽ bị va chạm với những thứ khác, và nó không còn tươi mới như vậy nữa.
Mà những thứ đó anh luôn cất giữ như một kẻ keo kiệt…
…
…
“… Lần đầu tiên trong trắng của anh đã trao em…”
Những ngón tay thon mảnh chỉ vào ngực anh, cô cười đắc ý.
“… Sâu trong lòng anh, yêu sâu sắc, không thể nào quên, chỉ có mối tình đầu là em…”
…
Mỉm cười nhìn đi chỗ khác, ánh mắt cô dừng lại trên vầng ngực hơi phập phồng của anh.
“Cô ấy đã nhìn thấy nốt ruồi son ở ngực anh chưa? Nốt ruồi giống như dấu
son ấy, nốt ruồi son đẹp mê hồn, cô ấy có biết thực ra còn một nốt ruồi
như vậy nữa ở chỗ khác trên người anh không, ở một nơi còn kín đáo hơn…”
…
Lại bị cô lấy ra uy hiếp anh.
Dòng nước như màn mưa, Việt Xán lại ngửa mặt nín thở, sau đó đột nhiên tắt
vòi hoa sen, choàng khăn tắm lên người, mở mắt, trong mắt chỉ còn một
màu đen băng lạnh.
Sáng sớm mấy hôm sau, Diệp Anh cùng
những người giúp việc khác trong nhà họ Tạ cùng lặng lẽ đứng đợi ở một
góc khuất trong vườn hoa. Ánh nắng sớm rực rỡ, trên bãi cỏ xanh mướt,
dưới những chiếc dù che nắng màu xanh và trên bàn tròn bằng mây sơn
trắng, bữa trà sáng và các món điểm tâm tỏa hương. Tạ lão thái gia, Việt Tuyên và Sâm Minh Mỹ đang dùng bữa sáng.
Từ bãi cỏ xanh phía đó vẳng lại tiếng cười nói hồ hởi của Lão thái gia.
Đứng xa cũng có thể nhìn thấy Lão thái gia âu yếm gắp một miếng bánh sủi cảo nhân tôm cho Minh Mỹ, lại gắp một cái bánh nướng cho Việt Tuyên. Sâm
Minh Mỹ nũng nịu lại gắp rất nhiều thứ để lên đĩa của Lão thái gia, hai
người vui vẻ vừa ăn vừa nói chuyện.
Trên xe lăn, Việt Tuyên mặc
áo sơ mi xanh, chiếc gi lê mỏng màu xanh lơ, trên đầu gối phủ tấm mền kẻ ô màu lam. Trong ánh nắng sớm, trông anh vô cùng điềm tĩnh, an nhiên tự tại, dù không nói gì nhưng cơ hồ vẫn chú ý lắng nghe mọi người.
Bức tranh ba người trông thật hài hòa.
Những ngày tiếp theo cũng đều như thế, ba người cùng ăn sáng. Để cho tiện,
Sâm Minh Mỹ thậm chí ở lại luôn biệt thự nhà họ Tạ, phòng cô ngay sát
phòng Việt Tuyên.
Ngày đầu tiên, Diệp Anh đẩy xe đưa Việt Tuyên
đến cạnh chiếc bàn mây màu trắng, sau đó lui về đứng đợi ở một chỗ khá
xa, để nếu cần tiện chăm sóc Việt Tuyên, nhưng quản gia khách khí bảo cô đứng xa hơn chút nữa, không nên làm ảnh hưởng đến người dùng bữa. Vậy
là cô đứng lẫn với những người giúp việc bưng bát đũa, khăn ăn, chậu
nước rửa.
Diệp Anh lặng lẽ đứng yên một chỗ.
Bữa sáng hôm
nay trôi qua rất dài, cổ đã khá mỏi, cô hơi nghiêng đầu, tay xoa chỗ
mỏi, khóe mắt thoáng thấy một bóng người. Từ chỗ khuất cuối vườn hoa,
Việt Xán bước ra, dừng chân nhìn về phía này.
Lão thái gia tuyên
bố hôn sự của Việt Tuyên và Sâm Minh Mỹ, lẽ ra Việt Xán phải rất buồn,
nhưng mấy ngày nay, không chỉ Sâm Minh Mỹ tỏ ra bình thường, mà thái độ
Việt Xán cũng chẳng có gì thay đổi. Diệp Anh cúi đầu ngẫm nghĩ, đến khi
có cảm giác nóng ran nhoi nhói, như bị ai đó nhìn chòng chọc. Cô quay
phắt lại.
Việt Xán!
Đứng bên cửa sổ phòng.
Tay nắm
chặt điện thoại di động, Tạ Hoa Lăng cũng nhìn thấy cảnh tượng trên bãi
cỏ vườn hoa, nhìn thấy Tuyên ngồi cạnh Sâm Minh Mỹ, vẻ mặt bà đầy băn
khoăn.
“Hừ…”
Chiếc điện thoại di động đột ngột rung lên, sau đó là tiếng nhạc chuông – một vũ khúc La tinh vang lên.
Tay run run suýt làm rơi điện thoại. Mấy ngày nay, di động của Tạ Hoa Lăng
luôn nạp đầy pin, lúc nào cũng ở trên tay, cả khi ngủ cũng đặt bên gối.
Bây giờ, cuối cùng nó đã rung.
Bà biết ai gọi đến, bởi bà chỉ đặt nhạc chuông đó cho một người…
“Lạc Lãng.”
Nhìn cái tên hiện trên màn hình, Tạ Hoa Lăng không vội nghe, mà nắm chặt
chiếc điện thoại trong tay, thầm đếm đến mười mới nhấn nút màu xanh.
“A lô.”
Giọng bà không thể kiềm chế mà run run, cơ hồ như quay trở về hai mươi năm
trước, trước mặt người đàn ông tràn đầy ma lực, bà ấu trĩ non nớt, như
đứa trẻ bị lột hết vỏ bọc.
“Tiểu Lăng phải không?”
Ánh nắng sớm chan hòa lóa mắt.
Giống như rơi vào thế giới trong kính vạn hoa khiến đầu óc choáng váng, Tạ
Hoa Lăng dường như không còn nhìn rõ cảnh vật ngoài cửa sổ, cũng như
không nghe rõ giọng nói từ di động vọng ra, quen thuộc như mới hôm qua,
khiến con tim bà loạn nhịp.
Không biết từ lúc nào Việt Xán đã đi
đến bên Diệp Anh. Thấy anh đi đến, những người giúp việc hiểu ý, tự động tản ra chỗ khác. Anh nhìn V