
“Nhưng, chuyện đó hoàn toàn không thể!”.
“Đứa con hoang của con
đàn bà đê tiện, giọt máu hoang của một kẻ không hề có huyết thống với Tạ gia, sao có thể ngang bằng với Tuyên của con! Ấy là chưa nói nó lòng
lang dạ sói, mấy lần làm hại Việt Tuyên, lần này lại suýt lấy mạng của
Tuyên!”
Tạ Hoa Lăng phẫn nộ.
“Con nhất định phải đuổi nó
đi! Con nhất định phải cho nó trắng tay cút khỏi đây như một kẻ nghèo
kiết xác! Con phải khiến nó hối hận! Con phải buộc nó quỳ trước mặt con! Cho dù thất hứa với người chết sẽ bị quả báo con cũng dám một mình gánh chịu!”
“Câm mồm!”
Tạ Hạc Phố cau mày mắng, rồi lại thở dài:
“Có lẽ Triệu Huy đã sớm liệu con sẽ làm như thế, cho nên trước đó đã đem toàn bộ cổ phần của nó trong Tạ thị sang tên cho Xán.”
“Cái gì?!”, Tạ Hoa Lăng kinh hãi, “Toàn bộ cổ phần sang tên cho Xán, không
cho Tuyên một chút nào ư?! Hắn lại thiên vị đứa con hoang như vậy! Cha,
tại sao cha không nói với con!”.
Tạ Hạc Phố nhìn con gái.
Tạ Hoa Lăng khinh bỉ nói:
“Cho dù Việt Triệu Huy chuyển hết cổ phần của anh ta cho Việt Xán cũng chẳng đáng là bao, không đáng lo.”
“Tổng cộng là…”, Tạ Hạc Phố nói ra một con số.
Tạ Hoa Lăng mặt biến sắc, kinh hãi kêu lên:
“Sao có thể?! Việt Triệu Huy chẳng qua là kẻ làm thuê cao cấp, lại thêm anh
ta được nhận làm con rể rồi lấy thêm được ít cổ phần, tổng cộng cũng
không thể nhiều như vậy! Đồ lòng lang dạ sói! Cha con một duộc! Uổng cho con vẫn tưởng anh ta thanh cao, thì ra lén nuốt nhiều cổ phần của Tạ
thị như thế!”
Bà phẫn nộ đi đi lại lại.
“Sớm biết thế này, con đã không mềm lòng với Việt Triệu Huy và con đàn bà đê tiện đó! Đê tiện, tất cả bọn chúng là lũ đê tiện!”
“Hơn nữa những năm qua, luôn có người âm thầm thu mua cổ phần của Tạ thị”,
bỏ chiếc tẩu trong tay xuống, Tạ Hạc Phố đến bên cửa sổ, sắc đêm ánh lên mớ tóc bạc của ông, “Chưa tra ra hành tung của ai, nhưng những cổ phần
đã thu mua tổng cộng cũng đủ làm lung lay nền móng của Tạ thị”.
“Cha!”
“Hoa Lăng”, Tạ Hạc Phố thở dài, “Từ nhỏ cha đã quá nuông chiều, khiến con
trở nên ngang ngược độc đoán, nhưng bây giờ rốt cuộc con không còn nhỏ
nữa, mọi chuyện nên vì lợi ích toàn cục. Tạ thị tồn tại mấy trăm năm là
dựa vào đoàn kết một lòng, mặc dù Xán là con riêng của Việt Triệu Huy
nhưng dù sao năm xưa con đã thừa nhận nó, những năm qua nó điều hành Tạ
thị khá tốt. Tạ thị đến thế hệ Việt Tuyên, nhân lực mỏng, Tuyên sức khỏe lại kém, nên chung vai góp sức với nó, hơn tạo thêm thù kẻ hận với nó”.
“Nhưng dù con chịu tha cho Việt Xán, nó cũng không tha cho con.”
Tạ Hoa Lăng sắc mặt thê lương.
“Cha, chừng nào cha còn sống, Việt Xán còn có thể yên phận, nhưng nói một câu bất hiếu, một ngày kia nếu cha không còn, con sợ nó sẽ nuốt chửng con
và Tuyên.”
“Yên tâm, Tuyên không yếu đuối như con tưởng đâu”, mái tóc bạc trắng ánh màu đêm, Tạ Hạc Phố thở dài, “Chỉ có điều sức khỏe
không tốt, nếu không… haizzz, tóm lại con phải nhớ, không nên chọc tức
Xán. Coi như là vì Tuyên, cho nó thêm ít thời gian dưỡng bệnh”.
Đêm khuya dần.
“… Mặc tôi…”
Môi tím lịm, người liên tục co giật, Việt Tuyên nói ngắt quãng. Nhưng cơn
đau kịch phát càng khiến anh không thể thở, những tiếng rít từ trong cổ
càng nhanh, càng đáng sợ, mái tóc đen đẫm ướt mồ hôi.
Không suy
nghĩ nhiều, Diệp Anh vội ấn chuông gọi người. Người đầu tiên xông vào là Tạ Bình, sau đó hai y tá đặc biệt canh chừng 24/24 ngoài cửa cũng đi
vào. Mở cửa thông gió, một y tá lấy thuốc, một y tá xoa bóp hai chân co
rút của Việt Tuyên. Diệp Anh đỡ anh ngồi dậy, vuốt dọc sống lưng, làm
dịu cơn khó thở.
“Khè…”
“Khè…”
Ôm Việt Tuyên từ
phía sau, tay cô chạm vào lưng anh đang run lẩy bẩy, ướt đầm mồ hôi
lạnh, cơ hồ sinh mệnh anh như sợi dây đàn, có thể đứt bất cứ lúc nào.
Mặt anh trắng bệch, nhưng hai má lại đỏ hồng khác thường, đầu anh mềm
oặt ngả trên vai cô, bất giác cô ôm chặt anh, dùng hết sức ôm thật chặt.
“Nhị thiếu gia!”
Tạ Bình luống cuống.
Cơ hồ như một thế kỷ trôi qua.
Cơn đau giảm dần, Việt Tuyên yếu ớt nhắm mắt, người dựa vào vai cô hơi thả
lỏng một chút, tiếng thở cũng không còn rít lên, đáng sợ như vừa rồi. Tạ Bình đưa khăn bông, Diệp Anh thận trọng lau mồ hôi trên trán và cổ cho
Việt Tuyên.
Thấy tình hình ổn định, hai y tá lui ra. Tạ Bình mặc
dù chưa yên tâm nhưng biết Nhị thiếu gia cần yên tĩnh, cũng lặng lẽ nhìn Diệp Anh rồi từ từ đi ra.
Người Việt Tuyên rất lạnh.
Diệp Anh đỡ lưng anh, nhẹ nhàng đặt anh trở lại gối. Cô do dự một lát, bởi
ga giường, vỏ gối, chăn, áo ngủ đều ướt đẫm mồ hôi, sẽ rất khó chịu. Vậy là cô nhẹ nhàng giải thích với anh, lật anh nghiêng sang một bên, thay
xong, lại lật thay bên kia.
Gối, ga, chăn tất cả đều khô ráo thơm tho.
Cô mang đến một bộ đồ ngủ sạch sẽ, cúi người chuẩn bị thay cho anh, nhưng phát hiện anh đang lặng lẽ nhìn cô, ánh mắt khó hiểu.
Diệp Anh ngây người.
“Sao thế?”
Một cách vô thức, cô chạm tay lên trán anh, lo lắng vừa rồi ra quá nhiều mồ hôi có thể anh lên cơn sốt. Vừa chạm vào vầng trán lành lạnh của anh,
Việt Tuyên lại nặng nề quay mặt đi, khiến tay cô bẽ bàng chơi vơi t