80s toys - Atari. I still have
Tường Vi Đêm Đầu Tiên

Tường Vi Đêm Đầu Tiên

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324233

Bình chọn: 7.00/10/423 lượt.

rên

không.

“…”

Mắt tối sầm, cô cười nhạt:

“Vừa mới

tuyên bố hôn lễ của anh và Sâm Minh Mỹ, là em đã không thể chạm vào anh

rồi ư?” Con người mới lúc tối trong vườn hoa, dịu dàng hôn cô, hỏi cô

làm thế nào để chứng minh anh thật lòng với cô, hình như hoàn toàn không phải là người đàn ông mặt xanh xao, lạnh băng, ngoảnh mặt nằm đó.

“Có phải anh mong em tự nhận ra, để lặng lẽ rời khỏi đây?”, cô hỏi nhỏ.

Đột nhiên ho mấy cái.

Hơi thở vừa bình ổn lại gấp lên, trên gối trắng tinh, hàng mi anh lại run

run, ho nhẹ từng tiếng, hai má lại hồng lên bất thường. Anh nhắm mắt,

trong phòng hoàn toàn tĩnh mịch, mãi không thấy tiếng cô, giống như cô

không còn tồn tại nữa, gió lay rèm cửa sổ, anh lấy tay che miệng ho một

lúc, mới từ từ mở mắt.

Trong phòng

không có ai.

Hai mắt anh tối dần.

Tối dần.

Giống như thời khắc đó, mọi sức lực trong người đã rời bỏ anh, ngay cả sức để ho cũng bị rút hết.

“Em chưa đi đâu.”

Diệp Anh từ phía đầu giường đi ra, miệng mỉm cười.

Có gì như trút gánh nặng, khe khẽ thở phào, ngồi bên mép giường, cô cúi người, cười cười nhìn vẻ lúng túng bất ngờ của anh.

“Đã không muốn để em đi, sao vừa rồi lại tỏ ra rất ghét em như thế, khiến

em buồn nẫu ruột”, lắc tay anh, cô nhìn anh đăm đăm, ánh mắt tội nghiệp, “Lúc ở vườn hoa vẫn còn tốt thế, sau khi nói chuyện với Sâm Minh Mỹ trở về là thay đổi, hừ, có phải cô ấy nói xấu gì em không!”.

Việt Tuyên không nén được, gượng cười.

“A, vậy là đúng rồi!”, mặt cô tỏ vẻ tủi thân, “Anh đừng nghe cô ấy, cô ấy

ghen với em, cô ấy ghen bởi vì, bây giờ anh đã là của em, cô ấy muốn

cướp lại cũng không được”.

“A Anh!”

Nhìn cô trêu chọc như

trẻ con rất đáng yêu, khóe môi Việt Tuyên hơi nhếch dịu dàng, nhưng rồi

lại đăm đăm nhìn cô, ánh mắt dần trở nên mông lung khó hiểu.

“A Anh.”

Gió đêm mang hơi lạnh, tiếng anh rất nhỏ.

“Sao?”

Cô thôi cười, cũng trịnh trọng nhìn anh.

“Em muốn…”, giọng nặng nề xen lẫn chua chát, ánh mắt Việt Tuyên mông lung

nhìn cô, chậm rãi nói: “… tôi kết hôn với Minh Mỹ sao?”.

“Anh nói lại xem.”

Diệp Anh chớp mắt.

“… Em muốn…”, giọng Việt Tuyên khàn tắc, “… tôi kết hôn với…”.

“Anh còn dám nhắc lại lần nữa!”, Diệp Anh nghiến răng xông đến, hai tay ấp

lên má anh, vuốt ve, “Anh là của em! Em đã nói với anh từ trước rồi, anh là của em! Từ cái ngày Sâm Minh Mỹ bỏ anh, anh đã là của em! Sống là

người của em, chết là ma của em, hiểu không?!”.

“Sao em có thể muốn anh kết hôn với Sâm Minh Mỹ!”

Cô lườm anh tỏ vẻ tức giận.

“Anh đã nói anh thích em, lại còn nói trước mặt bao nhiêu người như vậy, nói thẳng với ông nội anh, cho nên anh không có quyền hối hận! Nếu anh dám

bỏ em, đi kết hôn với cô gái khác, em sẽ… em sẽ…”

Việt Tuyên nhìn cô đăm đăm.

Dường như đang nghiên cứu cô nói thật hay đang diễn kịch.

“… Em sẽ cắn chết anh dần dần từng miếng!”, cúi đầu, cô cắn vào môi anh,

cắn thô bạo, làm rách môi anh. Anh khẽ rên, một chút máu nóng dính trên

môi cô. Ngẩng đầu, cô cười đắc ý, “Sợ chưa? Anh còn dám nhắc lại lần

nữa, em sẽ cắn lần nữa cho xem!”.

Môi dính máu anh.

Nụ cười diễm lệ như tường vi đỏ màu máu.

Nhưng lại không nhận ra.

Môi dưới của mình cũng có một vết rách nhỏ, Việt Tuyên khẽ nói: “Anh biết rồi”.

Nếu anh kết hôn với Sâm Minh Mỹ, như vậy, cô ta càng có thể…

Nhưng cô ta từ chối.

Mặc dù không biết sự từ chối của cô ta có mấy phần là thật. Nhưng ngửi thấy mùi hoa tường vi trong gió, nhìn nụ cười diễm lệ kề sát mặt, anh không

muốn nghĩ thêm gì nữa.

Đêm hôm đó trôi thật chậm.

Diệp Anh ngáp dài, khi cô cũng chui vào tấm chăn mỏng kim đồng hồ trên tường đã

chỉ một giờ đêm. Tắt đèn, trong phòng tối om, chỉ có trần nhà vẫn thấp

thoáng đung đưa in hình bóng tường vi ngoài cửa sổ. Cô rất buồn ngủ

nhưng không thể nào nhắm mắt.

Việt Tuyên bên cạnh cũng không ngủ được.

Trong lòng có gì chua chát mềm yếu như đang lay động, cô lật người, nhắm mặt

thận trọng dịch tới gần gối anh. Mùi cơ thể anh bao bọc cô, cô khẽ cảm

nhận, đôi mắt vẫn nhắm, dưới tấm chăn mỏng lén thò một chân quờ quạng.

Trong đêm tối, cô vừa giả bộ ngủ vừa khẽ hỏi:

“… Như thế này có đau không?”

Tiếng nói nhỏ bật ra từ trong cổ, Việt Tuyên vẫn nằm yên, mặc dù trong bóng

tối có thể cảm thấy hơi nóng đó tỏa ra từ một bên tai anh, lát sau anh

trả lời giọng khàn khàn:

“Không.”

“Có cảm giác không?”

“… Một chút.”

“Cảm giác gì?”

Trong chăn, ngón chân cô se sẽ lần từ dưới lên.

“Vậy, ở đây có cảm giác không?”

“… Có.”

“Còn ở đây?”

“… Có…”

“Ở đây?”

“…”

Đến khi anh đỏ mặt, nặng nề lật người hôn môi cô!

Trong tấm chăn ấm áp, hai người nhẹ nhàng hôn dai dẳng, ép người vào nhau, dần dần ngủ thiếp.

* * *

Cũng màn đêm như thế.

Trong phòng tắm, chùm tia nước trắng bốc hơi nghi ngút chảy lên mắt và làn da màu tiểu mạch lõa lồ. Việt Xán nhắm mắt, mặt không biểu cảm đứng dưới

vòi sen, mặc cho dòng nước xối như mưa. Dòng nước lóng lánh từ từ đổ

xuống, từ mi mắt đến cổ, đến ngực…

Gần đến giữa ngực.

Chỗ nốt ruồi son đỏ tươi.

Rất lâu, rất lâu trở về trước.

Cô gái kiêu ngạo và cô đơn đó đã gục trên ngực anh, dùng móng tay gãi nhẹ

vào nốt r