
t, hơi lạnh tụ trong đáy mắt, “Nói anh nghe”.
“Anh…”
Hai tay nắm thành xe lăn, ngực Việt Tuyên dội lên một cơn khó thở.
“Anh ư?”, Việt Xán cười khẩy, “Em đưa cô ấy về Tạ gia, dùng cô ấy để thăm dò anh, dùng cô ấy để uy hiếp anh, em còn gọi anh là anh sao?! Được, anh
thừa nhận, em thắng rồi! Rốt cuộc em muốn gì, nói đi!”.
Hơi thở trong lồng ngực tiếp tục dồn dập, Việt Tuyên nhắm mắt, nặng nhọc nói:
“… Em không.”
“Em không?”, như đang nghe thấy chuyện nực cười nhất, Việt Xán lạnh lùng
nhếch mép, ánh mắt băng lạnh nhìn Việt Tuyên, “Lần đầu tiên nhìn cô ấy,
em đã biết cô ấy là ai! Cho nên, Nhị thiếu gia trước nay vốn lạnh lùng
mới cho phép cô ấy đến gần. Cô ấy lừa em, quyến rũ em, em mới nhân cơ
tát nước theo mưa, tương kế tựu kế”.
“Cô ấy ngốc quá, cô ấy cứ
tưởng diễn xuất của mình tài đến mức có thể lừa được em”, rít một hơi
thuốc dài, Việt Xán chua chát nói, “Cô ấy không hề biết, diễn viên đại
tài thực sự chính là em. Nhìn cô ấy bày mưu tính kế làm cái nọ cái kia,
cố quyến rũ để em thích cô ấy, chắc em thấy quá nực cười, đúng không?”.
Trong không khí sặc sụa mùi khói thuốc.
Diễn…
Đúng vậy, anh vốn cũng biết…
Đó chỉ là vỡ diễn…
Sắc mặt tái nhợt, Việt Tuyên cúi đầu ho rũ rượi! Cơn nọ nối tiếp cơn kia,
cơ hồ lục phủ ngũ tạng đều như đang trào ra hết, các cơ toàn thân đã run lên gần như co rút, hai má đỏ lựng!
Cơn đau từ hai chân lan ra!
Co thắt!
Xộc thẳng lên ngực, kết hợp với cơn ho kịch phát.
“Chính cái vẻ đó”, mắt Việt Xán sẫm lại, đột nhiên dập tắt điếu thuốc trong
tay, “Năm xưa, khi còn là cậu bé yếu ớt cô độc, em luôn miệng gọi ‘anh
ơi, anh ơi’, xem ra thật đáng thương, khiến anh tưởng em vô hại”.
…
…
Lần đầu tiên nhìn thấy Việt Tuyên là một chiều mùa đông sáu năm trước, ánh
mắt cha âu yếm nói với Việt Xán: “Đây là Tiểu Tuyên, là em của con”.
Trên xe lăn, cậu bé xanh xao hơi cúi người, gọi :
“Anh!”
Anh vốn tưởng cậu em không hiếu động. Nhưng về sau mới biết, từ lúc sinh
ra, Việt Tuyên đã đau yếu nhiều bệnh, lại bị hen nặng, nên thường ngồi
xe lăn đi chơi, tính em trai cũng trầm lặng ít nói, nhưng mỗi lần nhìn
anh, ánh mắt luôn hiền hậu, đầy ngượng mộ.
Em học ở một trường
nổi tiếng, cách ngôi trường hạng ba anh học chỉ một con phố. Vậy là,
thỉnh thoảng trước khi có người đến đón sau giờ tự học buổi tối, anh đều đi gặp đứa em trai. Em trai là đứa bé ngoan dễ bảo, mặc dù từ nhỏ đã là con nhà giàu có, có khí chất, cử chỉ tao nhã cao quý, nhưng các món quà vặt bên đường, dù là lon bia hay cái chân gà nướng anh cho, nó đều
ngoan ngoãn nhận, ăn ngon lành.
Anh rất quý cậu em này.
Cũng thật lòng tiếp nhận cậu.
Đó là quãng thời gian khó tưởng tượng nhất trong cuộc đời Việt Xán. Chỉ có hai mẹ con sống với nhau, anh bị lũ bạn chửi là con hoang. Vậy mà đột
nhiên không chỉ có bạn gái, có cha, lại có cả em trai, thế giới bỗng trở nên viên mãn diệu kỳ đến mức không thể viên mãn diệu kỳ hơn, hạnh phúc
đến nhanh cơ hồ như không có thật.
…
…
Nếu có thể biết trước mọi việc…
Việt Xán đau khổ nhắm mắt, nếu có thể biết trước sự việc sẽ như thế này, nếu như hồi đó anh chỉ gật đầu với đứa em đó, không có bất kỳ mối quan hệ
thân thiết nào thì tấn bi kịch liệu có xảy ra không?
“… Xin lỗi.”
Ngực phập phồng dữ dội, nhìn Việt Xán cứng đơ đứng bên cửa sổ, đau khổ chồng chất, vị tanh từ những cơn ho mà Việt Tuyên cố kiềm chế, cứ thế từ
trong họng trào ra, hai má đỏ ửng, môi tím tái, hổn hển nói:
“Anh, em xin lỗi…”
Cơn ho lan truyền từ ngực thít lấy toàn thân, Việt Tuyên cuối cùng run lên
lẩy bẩy, cơn đau dữ dội làm trán anh ra mồ hôi, lấm tấm dày đặc, tiếng
rít xé gan xé phổi cũng vang khắp phòng!
Việt Xán nghe tiếng, vội quay đầu!
Nhìn thấy bộ dạng Việt Tuyên như vậy, Việt Xán nghiến răng, đẩy tung cánh
cửa sổ cho thoáng khí, sau đó bước vội đến. Tìm trong người Việt Tuyên
lấy ra bình thuốc xịt, lạnh lùng bóp hàm răng run run nghiến chặt của
anh…
“Hít vào!”
Việt Xán lạnh lùng ra lệnh!
Trong
run rẩy đau đớn, Việt Tuyên hổn hển nhìn người anh trước mặt, cảm giác
như thời gian đang trở về rất nhiều năm trước. Khi lần đầu tiên anh phát bệnh trước mặt Việt Xán, anh ta cũng hoảng sợ, cũng bóp hàm mà anh đang nghiến chặt như vậy, cũng hét một câu như thế…
“Hít vào!”
Trong mắt Việt Xán mang một vẻ phẫn nộ tàn khốc.
Thuốc phun vào họng, lọt vào khí quản, sau mấy lần như vậy, cơn khó thở dịu
dần, nhưng cơn co rút ở vùng đùi vẫn dày vò Việt Tuyên như ma quỷ, khiến anh đau tái mặt, run lên từng hồi.
Liếc nhìn một cái, Việt Xán lạnh mặt quay người đi về phía cửa.
“Anh…”
Nắm cổ tay anh, Việt Tuyên mặt trắng nhợt, nói đứt quãng:
“Anh… em xin lỗi…”
“Lại dùng khổ nhục kế?”, Việt Xán nhếch mép cười, ánh mắt từ bàn tay nắm cổ
tay anh, chầm chậm dời đến khuôn mặt đẫm mồ hôi đau đớn của Việt Tuyên,
giọng châm biếm, “Xin lỗi, anh đã bị lừa một lần, sẽ không bị em lừa lần thứ hai đâu”.
“Hơn nữa, tại sao phải nói xin lỗi? Là vì cô ấy
chăng?”, Việt Xán lạnh lùng, “Em không làm sai gì hết, nếu em có điểm
yếu bị anh nắm được, anh cũng sẽ không nể tình! Nếu đó là cô gái em từng yêu,