
anh cũng sẽ để em tận mắt nhìn thấy anh lên giường với cô ta, chứ
không phải chỉ nhìn thấy anh hôn cô ta thôi đâu!”.
“…”
Việt Tuyên hai môi động đậy, nhưng không nói ra lời.
“Rốt cuộc”, ánh mắt Việt Xán dồn ép, “Năm xưa chính anh đem điểm yếu này kể
cho em nghe, chuyện này không trách em, nếu trách thì trách bản thân
anh!”.
Ánh mắt băng lạnh đó, giống như kẻ thù không đợi trời
chung với anh, con tim Việt Tuyên mỗi lúc mỗi lạnh, đau đớn mỗi lúc mỗi
tăng.
Anh còn nhớ hồi mới quen Việt Xán, trên mặt Việt Xán có vết bầm chưa khỏi hẳn, mái tóc đen hơi xoăn, chiếc áo jacket da hơi cũ,
dáng ngồi hơi lệch, dựa vào chiếc ghế màu tím, trong mắt có vẻ nghênh
ngang không giấu diếm, một đôi mắt hoang dã bất kham nhìn anh.
Giống như bọn con trai hư hỏng ở trường trung học cách đó một con phố.
Tuy nhiên, dưới vẻ bề ngoài hung hăng đó, người anh đột nhiên xuất hiện này lại có trái tim dịu hiền đặc biệt, sau mấy lần đi với nhau, Việt Tuyên
đã dễ dàng tiếp nhận anh.
…
…
Ánh sao lấp lánh,
ngồi trên chỗ cao nhất của con dốc, tay anh cầm một lon bia, vừa uống
từng ngụm lớn vừa nhìn không chớp mắt ngôi trường nữ sinh đối diện. Đó
là lúc tan giờ tự học buổi tối, từng tốp, từng tốp nữ sinh lục tục đi
ra. Khi cô nữ sinh dáng cô đơn, hơi lạnh, xinh đẹp xuất hiện ở cổng
trường, mắt Việt Xán đột nhiên sáng lên, toét miệng cười, đứng dậy nói
với Việt Tuyên:
“Cô ấy kia rồi.”
Nhét lon bia uống được một nửa vào tay Việt Tuyên, Việt Xán cười lanh lảnh, đập mạnh vào vai anh:
“Hôm nào sẽ chính thức giới thiệu cô ấy với em.”
Trong gió đêm, vỏ lon bia trong tay lành lạnh.
Ở chỗ cao nhất của sườn dốc, từ xa, Việt Tuyên nhìn thấy Việt Xán chạy
đến bên cô gái. Cô gái lạnh lùng hất tay anh trai, đi thẳng về phía
trước. Anh trai đuổi theo, sốt ruột giơ tay ôm choàng vai cô, sau đó ôm
rất chặt, hình như thận trọng nói thầm vào tai cô câu gì.
Cô gái từ từ quay người.
Anh trai cười, cộc đầu vào trán cô, mặc dù ở khoảng cách rất xa, cũng có
thể nhận thấy vẻ âu yếm cưng chiều trong ánh mắt, khóe môi của anh trai
đối với cô gái đó.
Hình như cảm nhận được ánh mắt từ xa của Việt Tuyên.
Việt Xán ngẩng đầu, nhe răng cười, trong màn đêm vẫy Việt Tuyên từ xa. Trong tay anh trai, cô gái cũng nhìn về phía anh.
Gió thổi qua sườn dốc cao cao, cậu ngồi trên xe lăn, bỗng ngây ra nhìn rất lâu bóng hai người xa dần, rồi biến mất trong ngõ.
…
…
Chuyện cũ từng cảnh từng cảnh cứ hiện lên trong đầu, Việt Tuyên từ từ nhắm
mắt. Đột nhiên anh cảm thấy mệt mỏi, cô đơn vô hạn, đờ đẫn đến nỗi không còn cảm thấy cơn đau của cơ thể.
“Anh…”
Anh lắp bắp, như nói thầm :
“… Anh mãi mãi không bao giờ tha thứ cho em, đúng không?”
“Những năm qua, cho dù em đã làm bao nhiêu việc, muốn bù đắp…”, hai cánh môi
tái trắng, Việt Tuyên đau khổ nói, “Anh đều cảm thấy, em là kẻ thù của
anh. Anh muốn tiếp quản bộ phận nào của tập đoàn em đều cho anh, anh
muốn gì, em đều cho anh. Em lùi mãi lùi mãi, anh lại cho rằng em đang cố làm ra vẻ…”.
“…”
Việt Xán lạnh lùng ngước mắt.
“Anh muốn có Minh Mỹ, em liền đồng ý hủy hôn với cô ấy, nhưng anh lại cho
rằng em lùi để tiến, cố tình khiến cho ông nghi ngờ anh”, Việt Tuyên vừa nói vẻ chán nản, vừa từ từ buông bàn tay nắm tay Việt Xán, “Nếu em
không đồng ý, anh sẽ cho là em đang cố ý tranh giành Minh Mỹ với anh”.
“Anh…”
Việt Tuyên khẽ hỏi:
“… Rốt cuộc anh muốn em phải làm thế nào?”
“Việt Tuyên, em cho anh là cái gì?”, Việt Xán cười gằn một tiếng, mắt lạnh
như băng, “Em tưởng vứt cho anh vài khúc xương là anh biến thành con
chó, cảm tạ đại ân đại đức của em sao? Nếu cái mà em gọi là làm bao
nhiêu việc cho anh, mục đích chỉ để khiến anh mềm lòng, khiến anh từ bỏ, vậy thì anh khuyên em, hãy từ bỏ ý nghĩ đó đi!”.
Đứng lên rồi đưa mắt cúi nhìn, Việt Xán nói trắng ra:
“Em biết rõ thứ anh muốn là gì! Muốn anh tha thứ cho em, đúng không? Vậy
thì hãy cho anh, cái anh thực sự muốn! Chứ không phải là những lời nói
đạo mạo, tỏ ra yếu đuối, khiến người khác mềm lòng, nhưng sau lưng lại
dùng những thủ đoạn bỉ ổi xấu xa!”
Ngây người trên xe lăn, sắc
mặt Việt Tuyên trắng như tuyết, anh trầm ngâm rất lâu, rất lâu, giọng
khàn đặc nói: “Anh, em xin lỗi… cho dù bà ấy làm không đúng đến đâu… rốt cuộc bà ấy vẫn là mẹ em…”
Hít một hơi, Việt Tuyên ngửa mặt nhìn Việt Xán:
“Ngoài điều đó, mọi thứ anh yêu cầu em đều chấp nhận!”
Mưa nhỏ ngoài cửa sổ, vẫn rơi đều không ngớt.
Bên kia là phòng bệnh của Diệp Anh, Tạ Phố và Tạ Phong, một người ngồi ở
đầu giường, một người đứng tựa vào tường. Đường vạch trên màn hình điện
tâm đồ nhảy đều đều, Diệp Anh vẫn hôn mê, hai mắt nhắm nghiền, môi không sắc máu.
Quay lưng, Việt Xán cứng đờ, đứng hồi lâu, nói khẽ:
“Vậy hãy để cô ấy ra đi!”
Khi mắt trừng trừng chứng kiến cảnh chiếc xe tải đâm vào chiếc Bentley màu
đen, khi anh run rẩy mở cửa, nhìn thấy cô toàn thân đầy máu ngất lịm
trong xe, cảm giác tuyệt vọng như ngày tận thế bỗng ùa đến, và dù thế
nào anh cũng không thể chịu đựng thêm một lần nữa.
“Hãy để Diệp Anh rời khỏi Tạ gia, rời xa chỗ này.”
Nói từng câu, từng c