
cô, lúc đó cô mới tám tuổi, cô đau khổ, hét
lên với cô bé trông như búp bê Baby: “Cô nói dối! Mẹ tôi sao có thể
thích cha cô được!”.
“Thật mà!”,
khuôn mặt cô bé búp bê Baby đẫm nước mắt, “Tôi nghe thấy mẹ cô nói, bà
ấy không thích cha cô, nói là cha cô rất thô lỗ, lại thường xuyên không
về nhà. Bà ấy nói, bà ấy thích cha tôi, muốn kết hôn với cha tôi. Mẹ cô
còn nói với tôi… nói với tôi… khi nào bà ấy lấy cha tôi, tôi sẽ là chị
của cô, chúng ta sẽ thương yêu nhau…”.
“Cô nói láo! Mẹ tôi thích cha tôi!”, cô phẫn nộ hét lên, cô biết cô bé búp
bê Baby này nói dối, “Mẹ tôi không thèm thích ba cô…!”.
“Bác Mạc…”, cô bé búp bê Baby khóc thảm thiết, “Cầu xin bác, đừng để cho cô
đến tìm ba cháu, ba cháu không thích cô, ba cháu thích mẹ cháu…”.
…
Từ hôm đó, thế giới của cô hoàn toàn thay đổi.
…
Thông qua một đứa trẻ khác cô được biết, cô bé búp be Baby cả tuần ở nội trú
và tập múa ba lê trong trường, hầu như không về nhà, những lời nói với
cha cô là hoàn toàn bịa đặt. Khi cô tan học về nhà, chưa kịp cởi cặp
sách, chạy thẳng vào phòng sách muốn nói với cha…
“Đoàng!”
Một tiếng nổ trầm trầm từ phía sau cánh cửa phòng sách vọng ra…
…
“CHẳng phải cô muốn chơi với tôi sao?”, đứng trong ngôi nhà đã không còn thuộc về mẹ con cô nữa, cô bé búp bê Baby khinh khỉnh nhìn phòng múa ngày
trước còn lộng lẫy, giờ bừa bãi ngổn ngang, “Bây giờ, cho dù cô quỳ
xuống liếm giày của tôi, tôi cũng không chơi với cô!”.
…
…
“Rốt cuộc hận thù đã làm em méo mó, hay là con người em trong ý nghĩ ban đầu của anh, chỉ là cảm giác sai lầm”, đăm đăm nhìn cô, Việt Xán trầm giọng nói, “Em đã thay đổi trở nên méo mó, kích động và không từ thủ đoạn như thế, không còn biết đến gì hết”.
“Không còn biết đến gì hết…”
Diệp Anh chầm chậm nhắc lại, hàng mi rung rung, cười nhạt nói: “Cho dù em đã trở nên méo mó, hay là em vốn là người dễ kích động không từ thủ đoạn,
có gì khác đâu? Đều chẳng liên quan đến anh, không phải sao?”.
“Hãy từ bỏ hận thù!”, ánh mắt Việt Xán âm u như giông bão, “Anh đã nói, anh
sẽ làm thay em! Tất cả, hết thảy, anh đều làm thay em!”.
“Không.”
“Em suýt chết!”
Việt Xán tức giận khẽ rít lên.
“Tóm lại là vẫn chưa chết”, nhìn anh, cô cười khinh khỉnh, “Thôi đi, thậm
chí anh còn không đến bệnh viện nhìn em một lần, đừng giả bộ quan tâm
đến chuyện sống chết của em”.
Việt Xán cứng họng.
Anh trợn mắt nhìn cô, nghiến răng nói: “Đúng…! Anh không quan tâm đến
chuyện sống chết của em, em đến đây, khuấy đảo khiến nơi này không được
yên! Anh vẫn nói câu đó, bất luận em có thù hận tày trời thế nào cũng
không nên dùng Tạ gia làm bàn đạp! Việt Tuyên không nợ em! Minh Mỹ không nợ em! Tạ gia không nợ em!”.
Nhìn cô dần dần yên lặng, Việt Xán nghiến răng, nói tiếp:
“Em muốn báo thù, có thể! Nhưng hãy dùng bản lĩnh của chính mình để báo
thù! Tạ gia không đáng bị hi sinh vì em! Phải, tôi đã từng có lỗi với
em, nhưng Việt Tuyên có chỗ nào có lỗi với em? Em đã nghĩ chưa, nếu
Tuyên yêu em thật, nhưng lại phát hiện em đang lợi dụng cậu ấy, cậu ấy
sẽ cảm thấy thế nào?!”
“Em không bận
tâm, đúng không?”, Việt Xán cười nhạt, “Cậu ấy có bị tổn thương, có đau
khổ hay không, em không hề bận tâm, đúng không?”.
Môi Diệp Anh trắng nhợt.
Mím chặt môi, cô bướng bỉnh nhìn trả.
“Nếu anh ấy giúp tôi, lại thích tôi thật, tôi có thể… lấy tình cảm của mình để báo đáp anh ấy.”
“Vậy tình cảm của em là gì? Là một món đồ? Chỉ cần có người trả đủ tiền, là
có thể mua được? Dùng một thứ rẻ tiền như vậy để báo đáp, em cảm thấy
người được báo đáp có nên cảm kích?”, Việt Xán lạnh lùng nói, “Hơn nữa,
hình như em luôn rất tự tin, em cảm thấy mình đã nắm được Việt Tuyên,
đúng không?”.
Ngoài cửa sổ một tia sét xé trời!
Sấm rền vang!
Nước mưa dồn dập tuôn như xối trên kính cửa sổ!
“Việt Tuyên biết em là ai!”
Việt Xán cười khẩy một tiếng, mắt đen như đêm giông.
“Năm xưa, anh đã từng chỉ em cho cậu ấy, cho nên ngay từ đầu, cậu ấy đã biết em là ai! Việt Tuyên là người sạch sẽ, lạnh lùng, ít ham muốn như núi
băng, em tưởng dựa vào mấy trò cố tình tiếp cận của em, là có thể quyến
rũ được cậu ấy? Chính vì Việt tuyên đã sớm biết quan hệ giữa tôi và em,
nên mới tương kế tựu kế, đưa em vào nhà họ Tạ. Hôm em xảy ra tai nạn,
trong bệnh viện, chính miệng Việt tuyên thừa nhận, cậu ấy biết em là
ai!”
Mặt Diệp Anh biến sắc, đờ ra như khhucs gỗ.
Cô ngây ngây nhìn anh, đôi mắt như hang động trống rỗng.
“Em thật ngốc!”, Việt Xán nói như rên, “Em thử nghĩ xem, thời gian lâu như
vậy đã bao giờ Tuyên chính thức giúp em một lần chưa! Chưa, chưa một lần nào hết! em chỉ là công cụ cậu ta dùng để uy hiếp tôi thôi! Lúc nào
Tuyên cũng có thể vạch trần quan hệ trước đây của tôi và em, để buộc tôi từ bỏ Sâm Minh Mỹ!”.
“Em đi đi.”
Ánh mắt sầu thảm, Việt Xán giọng khàn khàn:
“Coi như tôi cầu xin em, hãy rời khỏi đây. Nếu bản thân em có sức mạnh, hãy
dùng sức mạnh của mình để báo thù, neus bản thân em không có sức mạnh,
thì hãy từ bỏ! Nhưng, đừng làm tổn thương những người không liên quan.”
Tiếng sấm dồn dập.
Tường vi bên ngoài oằn mình trong mưa