
h yêu nhất kết hôn, như vậy
gả cho ai với tôi mà nói đều là giống nhau, chính là xem người đó trong thời
gian ngắn nhất có thể, Giang Triều trở về trước, có nguyện ý cưới tôi mà thôi……
-
Ngoài cửa một trận xao động, cùng ngẩng cao gọi, có người
kêu chú rể đến đây. Đó là nhóm sinh viên ở trường quân sự của tôi, ngày thường,
tôi đối với các sinh viên yêu cầu có vẻ nghiêm khắc, cho nên hôm nay cho họ ầm ỹ
một lần. Hôm nay họ đều bỏ đi quân trang, tuy rằng người người hoa chi xinh đẹp,
nhưng vẫn có tác phong của quân nhân như trước, cho dù làm ồn, cũng luôn giống
bộ đội lý lạp ca bình thường, như vậy có tiết tấu cùng khí thế.
Châu Doanh nghe được bọn họ hô to, đi qua vén bức mành lên,
tôi nhìn xuống dưới lầu, một loạt xe thể thao màu đỏ chỉnh tề đang đậu ở dưới,
là loại xe gì, tôi không biết, nhưng tôi biết Nghê Giáng Trần có khả năng như vậy.
Đối với người không rõ, vì cái gì hai người đều cho rằng là được hôn nhân được
thông qua, anh ta lại biến thành như vậy phô trương, này thực không phù hợp với
phong cách của anh ta. Tôi nghĩ, có lẽ anh ta là vì muốn cha mẹ tôi được hãnh
diện đi.
“Tuyết, xe hoa thật đẹp.”
Xe Lamborghini màu đen, trang trí hoa Mân Côi màu hồng nhạt
cùng bách hợp, ở trong trời tuyết trắng, càng trở lên sinh động.
Tôi biết, là do Nghê Giáng Trần thiết kế, anh ta chính là
như vậy, bề ngoài làm cho người ta có một loại cảm giác không chân thực, nhưng
xuất hiện ở trước mặt tôi, không ra vẻ, cũng không ngụy tạo.
Một trận tiếng pháo vang lên áp giọng reo hò của nhóm sinh
viên, tôi nhìn thấy Nghê Giáng Trần từ trong xe bước xuống, một thân lễ phục
màu đen trang nhã nhưng sang trọng. Anh ta tao nhã đi về phía này, bông tuyết
trắng noãn rơi trên bộ lễ phục màu đen, tựa như một hoàng tử bước ra từ băng
tuyết trong truyền thuyết……
Ăn mặc mong manh như vậy, cũng có thể ở trong gió tuyết đi
được như thế thong dong, có lẽ chỉ có một mình Nghê Giáng Trần có thể làm đến
đi. Anh đi ta đến dưới lầu, từ lầu hai cửa sổ có thể rõ ràng nhìn thấy trên môi
anh nở nụ cười nhẹ nhõm, tựa như làn gió nhẹ trong sáng thổi qua, chan hòa khắp
nơi…….
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Lần đầu tiên dùng ngôi thứ
nhất viết văn, nếu độc giả phát hiện ‘quan điểm của Thượng Đế’ nhất định phải
ngoan hận nhắc nhở ta!!!
Lúc này ở bên ngoài truyền đến đều là những lời nghị luận, đại
khái tất cả đang nói về chú rể là quân nhân thì dáng người như thế nào, oai
nghiêm đẹp trai như thế nào, cũng có một số ít lời nói mang Giang Triều ra bàn
luận, vì thế liền xuất hiện hai cách nói trái ngược nhau. Có người nói Giang Triều đẹp trai, có người
càng ưu ái cho rằng Nghê Giáng Trần nho nhã, trong lúc nhất thời khó phân biệt
được ai hơn ai, cũng coi như ngang bằng nhau.
Thật ra ở trong lòng tôi, không thể so sáng hai người với
nhau , Giang Triều đứng ở đó, giống như một gốc cây bạch dương, kiên định mà
cao vút. Còn Nghê Giáng Trần nhìn qua càng giống một bức tranh thủy mặt thanh
thoát, sẽ làm lòng người trong lúc nhất thời trở nên mê loạn, nhưng cũng không
dám dễ dàng dựa vào….
“Các người thật sự biết Nghê Giáng Trần là ai sao?”
“Tôi biết, anh ta là người sáng lập ra nhãn hiệu Snowlet, là nhà thiết kế thời trang kiêm thêm
thân phận chủ tịch”
“Nghe nói ông ngoại của anh ta là quan lớn ở kinh thành, còn
cha mẹ là chủ của tập đoàn ở HongKong, bản thân
anh ta thì du học từ bên Pháp trở về, tự mình gầy dựng sự nghiệp….”
“Giỏi như vậy sao? Khó trách Giang thiếu tá của chúng ta bị
đá ….”
Tôi từng hiểu biết sơ
sơ về Nghê Giáng Trần, nhưng phần lớn đều do nghe được từ Nhạc Vũ, nhưng
hôm nay tôi mới biết được, anh ta có nhiều thân phận vẻ vang như vậy, như vậy sẽ mang đến nhiều áp lực cho
tôi như thế nào. Tôi nghĩ, có rất nhiều người nói không chừng sẽ cho rằng
tôi thật sự là người phụ nữ như vậy, cho
rằng tôi vì vật chất từ bỏ Giang Triều
mà đi.
Vào lúc Nghê Giáng Trần tiến đến đội ngũ bên nhà gái, giây
phút vừa mới rảo bước tiến vào cửa lớn, trong nhà đột nhiên trở nên sôi trào.
Các cô bên nhà gái của tôi chạy vọt vào phòng, bảo là phải
bày trận trong phòng, để làm khó dễ chú rể quân nhân. Những người này đều đến từ
khắp mọi nơi, vì vậy các cô mang tất cả phong tục của quê hương mình dùng trên
người tôi, các cô nói làm như vậy để cho thấy
người phụ nữ không phải dễ cưới được về nhà, tương lai mới có thể được
đàn ông phá lệ quý trọng. Tôi suýt nữa bật
cười, người khác đâu biết rằng, gả cho Nghê Giáng Trần là do tôi chủ động đề
nghị.
Tôi để mặc cho các cô ấy náo loạn, bởi vì tôi suy nghĩ một
lát nữa người bị hành hạ nhiều nhất không phải là tôi, mà chính là Nghê Giáng
Trần. Đột nhiên tôi có một loại hiếu kỳ,
muốn nhìn xem cho biết , một Nghê Giáng Trần lãnh đạm như mây nhẹ như gió sẽ
làm gì để ứng phó….
Động nhiên bên ngoài truyền đến một đợt âm thanh đập cửa dồn
dập, có một đám đàn ông đồng loạt kêu gào, mẹ vợ ơi xin mở cửa ra. Cho dù là cách một phòng khách, chúng tôi
cũng có thể nghe thấy rất rõ ràng. Tôi dám xác định trong đó không có giọng nói
của Nghê Giáng Trần, hiện