
phất tay hất đổ đồ đạc trong tẩm cung rồi
xông ra ngoài!
“Hừ!” Vân Hiểu Nguyệt thu hồi ngân châm,
cười lạnh một tiếng, nhắm hai mắt lại.
“Điệp nhi, Hoàng huynh là…” Xoay người, Tần
Vũ nhẹ nhàng lên tiếng.
“Ta hưu hắn, hắn thẹn quá giận, muốn giết
ta!” Vân Hiểu Nguyệt bình tĩnh mở miệng.
“Cái gì?” Tần Vũ kêu sợ lên một tiếng, ngẩn
ngơ.
“Hừ, ta hưu hắn, thì sao nào? Hoàng huynh
tốt đẹp của người ám toán hại chết con ta, còn đường hoàng nói là bảo vệ ta? Loại
nam nhân này, còn cần làm gì? Ta không giết hắn đã là rất nhân từ rồi!” Mở đôi
mắt lạnh như băng, Vân Hiểu Nguyệt trả lời.
“… Điệp nhi, Hoàng huynh làm như vậy, là
vì cứu một mạng cho nàng! Gần như tất cả quan lại trong triều đều ép Hoàng
huynh ban cho nàng tội chết, hơn nữa phụ thân Hoàng hậu cùng quần thần lấy mũ ô
sa áp chế Hoàng huynh, nếu nàng không chết, họ sẽ từ quan. Thanh Long quốc hiện
tại thế cục khó khăn, tam quốc có xu thế liên minh, nếu triều đình loạn lạc,
Thanh Long quốc sẽ rơi vào thế nguy hiểm! Cuối cùng Hoàng huynh suy nghĩ mọi
cách, chọn phương án dùng đứa con trong bụng nàng đổi lấy tính mạng nàng. Khi
ta đưa ngọc bội cho nàng, huynh ấy cũng không nói gì, cho đến tận ngày đó nàng
gặp chuyện, ta chạy vào trong cung chất vấn, huynh ấy mới khóc nói cho ta biết.
Chính là khi người thấy nàng cả người đầy máu nằm một chỗ, người đã rất hối hận!
Hoàng huynh nói, thà bắt người phải tự mình ra chiến trường, còn hơn làm thương
tổn đến mẹ con nàng. Điệp nhi, Hoàng huynh thật lòng yêu nàng. Ba ngày này, ngoại
trừ vào triều, người luôn chờ bên giường chờ nàng tỉnh rồi giải thích. Huynh ấy
là vua của một nước, nàng lại nói hưu, sao huynh ấy có thể chịu được?” Tần Vũ
ngồi vào mép giường , nhẹ nhàng nói.
“Haha, buồn cười quá! Tần Vũ, nếu giải
thích mà hữu dụng trong lời nói, cần cảnh sát… không phải, cần bộ khoái* để
làm gì? Hơn nữa, Vân Nhược Điệp ta một khi đã nói, như bát nước đã hất không lấy
lại được, kẻ trượng phu ấy, ta hưu chắc rồi! Đừng khuyên ta nữa, hiện tại điều
ta muốn biết nhất là mẫu thân cùng đại ca của ta, họ thế nào?” Lời nói lúc trước
của Tần Ngạo khiến trong lòng nàng nảy sinh một điềm xấu, vừa mới nói chuyện
khác, chưa kịp hỏi, hiện tại bình tĩnh hơn rất nhiều, nàng phải biết.
(*viên chức chuyên giúp phát trát đòi và lệnh
bắt giữ cho nha môn thời trước)
“Điệp nhi, nàng vừa tỉnh dậy, thân mình rất
yếu, bồi dưỡng cơ thể tốt trước đã, được không?” Tần Vũ ngẩn ra, ánh mắt bối rối.
“Nói! Lập tức, lập tức!!” Cảm giác điềm xấu
đang tới càng ngày càng mãnh liệt, Vân Hiểu Nguyệt nhịn không được lớn tiếng ra
lệnh!
“Điệp nhi, ta… ta không thể nói, đừng hỏi
nữa, quan tâm đến bản thân trước đã, được không?” Tần Vũ nhẹ nhàng nỉ non, sự
lo lắng tràn ngập trong mắt hắn.
“Tần Vũ, ta không phải người không chịu nổi
sự đả kích, nỗi đau mất con ta cũng có thể thừa nhận, huống chi là những chuyện
khác? Ngươi nói đi, ta muốn xem, Vân Nhược Điệp ta rốt cuộc thảm đến mức nào!” Yên
lặng nhìn Tần Vũ, Vân Hiểu Nguyệt nói từng chữ một.
“Nàng… Thật sự là một nữ tử quật cường!” Thở
dài thật sâu, Tần Vũ nói nhỏ: “Điệp nhi, Hoàng huynh vốn đã ban chỉ, trừ nàng
ra, sẽ trảm tất cả người Vân gia. Sau đó thấy nàng gặp chuyện, Hoàng huynh tự
nhốt mình tại Ngự Thư Phòng, sau đó chỉ chém phụ thân Vân tướng của nàng, niêm
phong Vân phủ, bãi trừ chức quan của đại ca nàng, giam ở Thiên lao chờ ngày xử
trí. Điệp nhi, đừng trách Hoàng huynh, kỳ thật huynh ấy đã cố hết sức, nhưng
không ngờ… Không ngờ… Điệp nhi, sau khi mẫu thân nàng biết Vân tướng bị trảm, tự
sát trong khuê phòng, đến khi phát giác thì đã quá muộn. Điệp nhi, xin lỗi, nếu
ta sớm qua thì sẽ không như vậy, nàng đừng quá đau lòng!” Nhìn nỗi bi thương
sâu nặng trong mắt Vân Hiểu Nguyệt, Tần Vũ lo lắng khuyên nhủ.
“Mẫu thân của ta là người mẹ tốt đến thế
nào! Là ta không có phúc, không có duyên được hầu hạ dưới gối người, sao có thể
ngu như vậy chứ!” Lệ, dọc theo khóe mắt chảy xuống, Nhược Điệp, xin lỗi muội,
ta không thể bảo vệ người nhà của muội, là ta bất tài, chỉ mong trời xanh có mắt,
để mẫu thân muội đầu thai đến địa cầu, được sống như một người phụ nữ tự do!
“Vậy còn đại ca của ta?” Sau khi trải qua
nỗi thương tâm mất mẹ, Vân Hiểu Nguyệt chậm rãi hỏi.
“Trần Viễn hắn… Điệp nhi, ta thật sự không
ngờ, xin lỗi nàng, đáng lẽ ta phải trông chừng hắn, không ngờ… Điệp nhi, đại ca
Trần Viễn của nàng… hắn, cũng đi rồi!” Hốc mắt Tần Vũ phiếm đỏ, che mặt mình, nỉ
non!
“Đi?” Vân Hiểu Nguyệt lập tức mơ hồ, chỉ cảm
thấy trái tim đau đớn giống như bị xé rách, đau đến nỗi ngay cả hít thở cũng
không thông!
Đại ca của ta, chàng trai tựa như trích
tiên, chàng trai dịu dàng tuyệt mỹ, người sở hữu hơi thở ấm áp nhất trên đời,
người khiến mình thích ngay từ ánh mắt đầu tiên, nay con người ấy đã đi? Điều
này phải tin làm sao? Phải chấp nhận thế nào đây?
“Vì sao, vì sao lại như vậy? Tần Vũ, đại ca
của ta không bị ban chết, sao huynh ấy lại…? Ngươi gạt ta, đúng không?” Giữ chặt
tay Tần Vũ, Vân Hiểu Nguyệt không thể tin, bắt đầu truy vấn.
“Là sự thậ