cũng
đã cởi gần xong. Ta thành thật đứng sang một bên chờ phân phó. Làm nhiều sai
nhiều, tốt hơn cứ để hắn bảo gì làm nấy. Hắn bảo đông thì đừng đi tây, đánh chó
thì đừng mắng gà, như thế nhất định sẽ an toàn. Ta phỏng chừng mình sẽ không bị
bán đi. Kỳ thật, có bị bán đi cũng không sao, hắn quá thông minh, làm nha hoàn
cho hắn thật là tổn hao nửa cái mạng a! Quên đi, tùy cơ ứng biến vậy!
“Còn đứng thừ ra đấy làm gì? Lại đây!” Hắn
có chút không kiên nhẫn bảo ta tiến lại gần. Ta trông thấy sắc mặt của hắn hình
như hơi tái, trên đầu còn rịn mồ hôi. Ta dùng tốc độ nhanh nhất lột áo hắn ra,
có vết máu, dường như là ở sau lưng.
“Thiếu gia, thỉnh phân phó”, ta cúi đầu
đứng sang một bên, chờ hắn sai bảo. Làm nô tỳ nhất định không được để lộ sự
thông minh.
“Trong ngăn tủ có dược, giúp ta bôi dược”.
Thiếu gia xoay người, để lộ miệng vết thương sau lưng, không sâu nhưng nhìn rất
kinh khủng.
“Dạ”, ta theo lệnh thiếu gia đi tìm dược,
lại giúp hắn bôi dược. Đúng là một nhân vật nguy hiểm mà!
“Biểu hiện của ngươi vừa rồi rất kì quái”,
phỏng chừng là vì đau nên hắn muốn nói gì đó để phân tán sự chú ý.
“Bẩm thiếu gia, nô tỳ đã làm sai điều gì?”
Không có a, hắn sai gì ta làm nấy, chưa hề nói dối thì làm sao gây ra lỗi lầm
chứ!
“Lúc ta cởi quần áo, ngươi rất bình tĩnh.
Ít nhất mặt cũng nên hồng một chút chứ!”. A một tiếng, xem ra thuốc này bôi vào
rất rát a!
“Thiếu gia không phân phó nô tỳ đỏ mặt”,
đáp án này xem như là thích hợp, ta là hảo nô tài, chắc chắn sẽ không bị liên
lụy.
“Loại sự tình này cũng muốn ta phân phó?
Ngươi thật đúng là hảo nô tài, không sợ ta muốn ngươi sao? Hay là… ngươi vẫn
muốn thượng lên giường ta?”
“Nô tỳ ti tiện, loại sự tình này nô tỳ
không dám nghĩ đến… cũng không nghĩ đến”, Thượng lên giường của ngươi? Đáng sợ
lắm sao? Lúc vẫn là xử nữ ta còn không để ý, huống chi là hiện tại! Chỉ là chịu
đau một chút thôi, hơn nữa, nếu hắn ta thật sự muốn làm chuyện đó thì ta có thể
phản kháng?
“Nghe lời vậy sao?”, hắn quay đầu nhìn ta,
trong mắt chỉ có sự châm chọc, “Cởi quần áo ra”
“Dạ, thiếu gia”, ta lùi ra phía sau hai
bước, bắt đầu cởi quần áo, “Cởi đến mức nào?” Lúc ta đặt câu hỏi thật sự một
chút cũng không lo lắng, hắn bị thương như vậy còn có thể “làm ăn” được gì chứ?
Chỉ là muốn làm khó ta thôi! Có thể sao?
“Đến lúc ta bảo dừng thì thôi”, hắn trừng
mắt chờ chê cười ta, thật là… nhiêu đó mà tính cái gì!
Ta từ từ cởi bỏ áo váy, một chút do dự cũng
không. Không kích động, không sợ hãi, không lùi bước, không chờ đợi. Ta phục
tùng mệnh lệnh cởi quần áo, so với phụng lệnh quét sân chẳng khác gì nhau. Nếu
ngay đến điểm ấy cũng không chịu đựng nổi thì ta đã sớm toi mạng trăm ngàn lần
rồi, làm sao có thể sống sót đến tận bây giờ?
“Được rồi, ngươi thật sự không thú vị, mặc
vào đi”. Thiếu gia nhìn đến nửa này, phát hiện ta không có ý tứ gì mới mở miệng
ngăn cản ta tiếp tục thoát y.
Còn chưa nói ta hạ lưu! Ta những tưởng sẽ
bị dội thêm một số câu khó nghe nữa chứ! Chính là “không thú vị”, ha ha ha, xem
ra ngày tháng tiếp theo an bình rồi. Ta đem quần áo vừa cởi ra mặc trở lại,
“Thiếu gia, dược đã bôi xong, nếu ngài không phân phó gì nữa thì nô tỳ xin cáo
lui”
“Không được phép tiết lộ chuyện này, hiểu
chưa?”, hắn thuận tiện phân phó ta giữ bí mật. Kỳ thật, hắn không cần phân phó
ta cũng sẽ làm thế. Thứ ta cần là tháng ngày an bình, việc gì phải rước họa vào
thân.
“Về sau mỗi ngày đến đây bôi dược cho ra.
Đi ra đi!”
Khối lượng công việc của ta lại nhiều thêm,
còn phải bôi dược cho hắn. Hoàn hảo là dược kia rất công hiệu, chưa đến một
tháng mà vết thương đã kéo da non. Cuộc sống hạnh phúc đang vẫy gọi ta! Trong
lúc bôi dược cho thiếu gia ta nghĩ đến một chuyện, có lẽ bản thân mình nên tiết
kiệm một ít, phòng khi có chuyện thì có ngân lượng mà dùng. Lại phải mua một bộ
thủ tiễn, loại mỏng manh một chút để có thể giấu trong tay áo hoặc bên hông.
Xem ra cần tốn nhiều tiền đây!
“Thiếu gia, vết thương đã kết vảy, ngày mai
vẫn phải thượng dược sao?” Ta thu thập chai lọ lỉnh kỉnh, cung kính báo cho hắn
biết. Xem như ta đoán không sai, trừ lần đầu tiên hắn làm khó ta, những ngày
sau đó cơ bản đều bình bình an an mà trôi qua.
“Miệng của ngươi xem ra cũng kín”, hắn nheo
mắt nhìn thẳng ra, phỏng chừng rất vừa lòng với những biểu hiện gần đây của ta.
Trong phủ từ trên xuống dưới không ai biết hắn bị thương, ngay cả phu nhân cũng
không biết, “Đây là thưởng cho ngươi”. Thiếu gia đứng lên mặc quần áo, ném một
cây trâm xuống dưới chân ta rồi nói, “Nhớ kỹ, không để người khác nhìn thấy”.
“Đa tạ thiếu gia ban cho”, ta quỳ xuống
nhặt cây trâm cho vào ngực áo rồi cung kính lui ra.
Tháng ngày sống trong phủ cũng không tệ. Ta
bị bán mình chung thân, không thể chạy trốn, một khi chạy trốn mà bị tóm lại
chắc chắn sẽ bị trừng phạt rất nặng.
Thiếu gia rõ ràng là đang thử ta, thưởng
cho ta một cây trâm đáng giá như vậy lại không cho nói với người khác. Nhưng
vạn nhất tương lại hắn xảy ra cơ sự gì, ta khẳng định cũng sẽ bị liên lụy nha!
Hắn bởi vì không mu