
không thấy anh xuất hiện. Đợi chờ vốn là việc luôn dễ dàng thiêu
đốt tâm can. Tôi thay đồ rồi đi xuống siêu thị mua sữa chua vị táo đỏ của hãng
Mông Ngưu mà Tần Niệm thích ăn.
Lúc trả tiền, bỗng có ai đó vỗ vai tôi, vừa quay lại
đã thấy gương mặt Tiêu Hàn Ý kề sát. Hôm nay anh ta mặc chiếc sơ mi màu vàng
nhạt rất vừa vặn. Xem ra cũng là loại hàng hiệu đắt tiền, đặc biệt là cặp kính
gọng đen càng tôn thêm vẻ nho nhã của anh ta.
“Tiểu Mật, trùng hợp thật đấy!” Tiêu Hàn Ý nhặt trái
cây trong xe đẩy đặt lên quầy thu ngân. Anh ta có một thói quen xấu, đó là khi
gặp ai, bất kể người đó có quen hay không, anh ta đều nhìn vào mắt người ta đầu
tiên. Cô gái thu ngân vừa bắt gặp ánh nhìn của Tiêu Hàn Ý thì lập tức đỏ mặt,
rồi lại xấu hổ cúi đầu.
Tôi xách túi sữa chua đi trước, anh ta theo sau hỏi:
“Đi thăm Tần Niệm sao?”.
“Không, hôm nay Tần Niệm đến phụ đạo cho em, em đang
đợi anh ấy.”
“Tối qua Tần Niệm bị bệnh, em không biết sao?” Tiêu
Hàn Ý chau mày.
“Bị bệnh? Sao anh biết?”
“Đừng quên là hồi cấp ba, chính anh là người giúp em
đưa không biết bao nhiêu lá thư tình cho cậu ta đấy nhé. Mối giao tình của anh
với Tần Niệm có khi còn sâu sắc hơn em đó. Sau khi về nước, Tần Niệm lại ở căn
phòng của anh trong khu Huệ Lâm. Anh đang định tới thăm cậu ấy, có muốn đi cùng
không?”
“Đợi em thay đồ đã.”
“Cứ mặc mãi những bộ đồ ấy trông em chẳng khác nào một
bé gái, chẳng quyến rũ tẹo nào. Nếu em không thay đổi thì chẳng có anh chàng
nào thích em đâu.”
Tiêu Hàn Ý dẫn tôi đến cửa hàng thời trang Ngày
xuân Paris để chọn bộ đồ, chọn cả chiếc quần chữ T màu da với
những đường ren mỏng. Tôi được trùng tu lại từ
trong ra ngoài.
Hai chúng tôi đến khu chung cư cho người độc thân mà
trước đây Tiêu Hàn Ý ở.
“Ồ, còn chưa thay khóa.” Tiêu Hàn Ý lấy chìa khóa tra
vào ổ xoay một vòng, vừa bước vào trong, hai chúng tôi đều chết sững.
Một chiếc giày cao gót màu vàng nằm trên sàn gỗ trúc,
bên cạnh là chiếc váy đen, lên phía trên một chút, chiếc áo ngực cũng màu đen
nằm vương nơi cửa phòng ngủ, giống như hai người vừa đi vào phòng ngủ vừa nôn
nóng cởi từng thứ một trên người vậy.
Tiếng người thở hổn hển phát ra từ trong cánh cửa
phòng ngủ khép hờ.
Đầu tôi như nổ “đùng” một tiếng, lùi về phía sau một
bước, bàn tay nắm cửa không ngừng run rẩy, các ngón tay cũng dần trắng bệch,
không đủ sức kéo cửa lại nữa.
“Chuyện này… đi thôi!” Tiêu Hàn Ý ngượng ngùng kéo tôi
ra ngoài.
Một chữ “đi” vừa thốt ra lại khiến tôi bước nhanh hơn
về phía phòng ngủ. Tôi rất hèn nhát, nhưng tôi không tin, không tin người bên
trong là Tần Niệm.
Tấm ga trải giường trắng tinh nhàu nhĩ, một chiếc dép
cao gót vẫn còn gắn trên đôi chân đang chuyển động nhịp nhàng, vô cùng nhức
mắt. Còn người đàn ông đang hì hục bán sức kia, chính là người tôi quen, cũng
là người tôi chưa từng biết.
Tần Niệm của tôi không phải như thế, anh ấy sẽ không
bao giờ lừa dối tôi. Người đàn ông đó không có lấy một mảnh vải che thân. Nhưng
những người đàn ông không mặc đồ đều giống nhau, nhất định là tôi nhìn lầm. Tôi
cúi xuống nhìn bộ đồ gợi cảm trên người vì đi thăm anh ta nên mới mua, bỗng
thấy mình thật ngốc! Tôi như người mất hồn, thẫn thờ tiến về phía trước, muốn
đưa tay chạm vào lưng anh ta. Sống lưng ấy còn in vết tay cào, lấm tấm những
giọt mồ hôi vì những nhịp thở hổn hển. Những nhịp lên xuống chẳng khác nào từng
nhát búa tạ đập vào tim tôi, khiến lục phủ ngũ tạng của tôi tan thành từng
mảnh.
Tôi mong biết bao gương mặt ấy không phải là Tần Niệm.
Cánh ta giơ ra chới với trong không trung mặc cho làn gió lùa qua kẽ tay, làm
thế nào cũng không thể hạ được xuống. Dường như cả thế giới chỉ còn lại những
run rẩy của con tim vụn vỡ. Những ngón chân của cô ta đang cọ sát lên đùi Tần
Niệm, nụ cười hả hê, chớp mắt chế giễu sự thảm hại của tôi.
Tiêu Hàn Ý nắm chặt tay tôi lôi ra ngoài như lôi một
con rối. Ngồi trong vườn hoa nhỏ của khu chung cư, tôi không hề rơi dù chỉ một
giọt nước mắt. Nhưng tôi không muốn nói bất cứ điều gì, đầu óc tôi như vừa bị
khoét một lỗ sâu hoắm, rồi có thứ gì đó lùa vào như gió, tạo nên những tiếng ù
ù.
“Xin lỗi em. Anh không biết Tần Niệm đang ở cùng phụ
nữ.” Tiêu Hàn Ý xoa cằm nói.
Buổi chiều hè, trời nóng như thiêu đốt, vườn hoa không
một bóng người, bồn phun nước không chảy, những viên gạch men ốp bên ngoài sáng
lóa dưới ánh mặt trời, trong bồn là vũng nước chết, chỉ có lá cây và vỏ chai
nhựa nổi lềnh bềnh.
Đầu tôi mỗi lúc một váng vất, toàn thân cứng đờ, đến
cả chiếc cổ cũng muốn gãy rời, ánh nắng quái ác khiến người ta nhức mắt. Tôi
không nói được, cũng chẳng thể khóc, cứ thế mãi liệu có hóa đá không?
Tôi lấy tay đấm mạnh vào đầu, cuối cùng những giọt
nước mắt cũng rơi.
“Tiểu Mật, đừng khóc. Biết sớm thì mới không bị lừa.
Tuy chúng ta đã ly hôn nhưng anh cũng không thể để em bị người ta bắt nạt.”
Tiêu Hàn Ý bối rối nhăn mặt, rồi choàng tay ôm tôi vào lòng.
“Anh đi đi!” Tôi không muốn nói với anh ta thêm câu
nào nữa, chỉ khóc nấc lên khiến bờ vai run rẩy.
“Để anh đi mua kem