
tôi cứ đứng ngây ra đó. Tôi thấy hơi căng thẳng. Nếu Tần Niệm
nói muốn lên nhà tôi ngồi nghỉ chân một lát thì nên trả lời thế nào? Hối hận
quá đi! Nếu ban nãy tôi không che miệng thì có phải được hôn một cái trước khi
tạm biệt không chứ! Chỉ nghĩ đến thế thôi là tôi lại bụm miệng cười.
Trong lúc nghĩ ngợi vớ vẩn, tôi vô tình nhìn thấy
chiếclòng đỏ trứng đậu
trong nhà để xe. Tôi bỗng kinh ngạc, muộn thế này rồi mà Mục Thần Chi còn đậu
xe trước tòa nhà này làm gì chứ?
Mà không thể là anh ta được, anh ta đã bán chiếc lòng
đỏ trứng rồi mà. Nhưng ở khu này, liệu có người đủ tiền mua
chiếc xe đó không?
“Em còn chưa nhai xong kẹo sao?”
“Gì cơ?” Tôi vừa ngẩng đầu lên thì đôi đồng tử lại
tròn xoe.
Gương mặt của Tần Niệm cứ lớn dần đến nỗi tôi không
kịp phản ứng lại. Đầu tôi vừa như “ầm” một tiếng, tất cả đều trống rỗng. Khi
lưỡi của Tần Niệm nhè nhẹ đưa vào miệng tôi thì cả vùng trống trong não tôi đã
ngập tràn pháo hoa rực rỡ. Tôi như cưỡi gió, theo mây bay đến khung cảnh tuyệt
vời đó. Tôi bỗng lâng lâng rồi cứ thế ngoan ngoan trong vòng tay anh.
Môi Tần Niệm đã rời khỏi rất lâu rồi mà tôi vẫn cứ
trong xoe mắt đứng ngây ra đó, miệng hơi hé mở, giống như con ngốc bị tiếng sét
hạnh phúc đánh trúng đầu, tôi có cảm giác viên kẹo trong miệng mình đã biến
mất.
Tần Niệm đang nhai viên kẹo “đánh cắp” từ miệng tôi,
nở nụ cười dịu dàng pha chút tinh nghịch: “Em nhai hết cả vị rồi”.
Về đến nhà, tôi cứ đứng trước gương rồi cười mãi. Do
dự nhìn chỗ kem đánh răng màu xanh trên bàn chải. Hay thôi vậy, hôm nay mình
không đánh răng nữa. Nếu ngày nào Tần Niệm cũng hôn mình thì mình sẽ chẳng bao
giờ động tới bàn chải đánh răng làm gì. Bởi ai biết được rằng đó sẽ là nụ hôn
cuối cùng, nếu đánh răng rồi thì sẽ không lưu lại được.
Tôi nằm trằn trọc mãi không ngủ được, đến ba giờ đêm
rồi mà vẫn ngây ngô cười tủm tỉm, thầm nghĩ, có phải mình đã trở thành con ngốc
thật sự rồi không, nếu không thì sao cứ cười mãi như thế chứ?
Điện thoại bất chợt đổ chuông khiến tôi giật nảy mình.
Cứ tưởng là Tần Niệm nên tôi vội vàng nhấc máy. Lại còn ghé thật sát điện thoại
vào tai vì như thế sẽ có cảm giác gần anh ấy hơn. “Ngày mai tan học anh có phụ
đạo cho em không?”
Đợi một lúc lâu mà đầu dây bên kia vẫn không thấy trả
lời, chỉ có tiếng thở nặng nề vọng đến. Lúc đó tôi mới ý thức mình có chút
đường đột, vội nhìn lại màn hình mới biết đó là một số máy lạ. Tôi còn chưa kịp
nói gì thêm đã nghe tiếng “tít tít”.
Nửa tiếng sau, tôi vừa mơ màng thiếp đi thì lại nghe
thấy tiếng chuông điện thoại. Đầu dây bên kia vẫn là tiếng thở dài, tôi bực bội
gắt lên: “Ngươi là loại hư hỏng chuyên làm phiền người khác vào lúc nửa đêm
sao? Mau biến đi!”.
Chắc là do bị kích động qua nên đầu dây bên kia vọng
lại tiếng thở hắt ra khó nhọc. Sau đó là tiếng tắt máy.
* * *
Tôi kể cho Tô Na Na nghe mọi chuyện, cô ấy ấn ngón tay
vào mặt tôi rồi ném lại ánh nhìn đầy dò xét: “Ngoài trời mưa to như thế kia
cũng không làm cho cái óc bã đậu của cậu tỉnh lại được sao?”.
“Tớ làm sao chứ?”
“Tần Niệm nói thích cậu rồi đúng không?”
“Không.”
“Anh ta muốn cậu làm bạn gái?”
“Cũng không phải!”
“Não cậu vắt kiệt rồi à? Anh ta mới chỉ hôn cậu một
cái mà cậu đã như bay lên mây thế rồi. Hai năm trời không gặp, cậu đã hiểu gì
về anh ta nào? Cậu đừng quên trước đây anh ta đối xử với cậu ra sao, anh ta đã
chửi cậu là chó đấy! Cậu cố sống cố chết theo đuổi năm năm trời mà anh ta vẫn
không mảy may động lòng. Bây giờ tự nhiên từ nước ngoài trở về lại đối xử cậu
như thế. Cậu không thấy lạ sao?”
“Những cái đó tớ không nghĩ…”
“Tớ thấy cậu giống như kẻ bị người ta đem đi bán vẫn
còn quay lại giúp họ tính tiền đấy. Mà hình như anh ta cũng có bạn gái rồi thì
phải. Tớ nghĩ chắc chắn anh ta muốn qua đêm với cậu, đến lúc chơi chán rồi thì
phủi tay ra đi. Cậu nói xem, mỡ treo đến miệng thì có con mèo nào không cần
chứ!”
“Tần Niệm không phải kiểu người đó. Anh ấy không thể
lừa gạt hay bỡn cợt tớ.”
“Ừ! Đến lúc bị người ta hại rồi thì cậu đừng có bưng
mặt đến mà khóc lóc ỉ ôi với tớ!” Tô Na Na lắc đầu cười uể oải. “Ôi ôi, Phó
Tiểu Mật lại muốn làm Tiểu Tam rồi.”
Điện thoại đổ chuông, vẫn là số máy lạ, tôi vừa nhấn
nút nghe mà phát hỏa. “Gọi nhầm số rồi!”
“May mà trẫm biết ngươi có chứng bệnh về gan, ngươi dịu
dàng hơn một chút không được sao?”, giọng nói của Thiệu Bỉnh Hàm như sấm vang
chớp dội.
Tôi nắm chặt điện thoại, lo lắng nhìn Tô Na Na, cô ấy
đang ngậm ống hút trà sữa soàn soạt.
“Tên bánh nướng đến trường chúng ta không xin phép ông
già. Cái hôm cậu bỏ trốn, anh ta cũng bị tống đi Thượng Hải. Gọi điện cho cậu
mãi không được thì lại đổ mọi giận dữ lên đầu tớ. Tớ vừa nhắn tin số điện thoại
mới của cậu cho anh ta nên anh ta đã mừng cong mông lên đấy.” Tô Na Na nói rất
bình thản nhưng tim tôi lại bỗng như bị cái gì đó chẹn ngang, chỉ muốn nhanh
chóng cúp máy, nhưng khốn nỗi Thiệu Bỉnh Hàm cứ “A lô, a lô” mãi. Tôi đành hậm
hực đáp lại:
“Đừng có om sòm lên như thế, vừa rồi mất tín hiệu nên
tôi mới không nói gì.”
“Ái ph