
n trọng, dù vất vả để thực hiện những lời nói đó nhưng vẫn
thấy hạnh phúc. Trên đường về, em tựa vào cửa xe ăn kem và nhìn ra ngoài cửa,
anh biết em đang khóc, cũng như lần gặp Tần Niệm ở nhà hàng, em luôn nắm chặt
chiếc điện thoại anh ta tặng em, cả con thỏ trên chiếc dây đeo đã trụi lông vì
giặt nhiều mà em vẫn không nỡ vứt. Thế mà tại sao những đồ anh tặng, em chưa
từng ngó tới dù chỉ một lần? Nếu lúc đó em dựa vào anh mà khóc thì anh cũng
không buồn đến thế. Trong trái tim em, anh rẻ mạt đến vậy sao? Lúc khóc, em
cũng không muốn để anh thấy. Ban đêm ngủ em gặp ác mộng mà vẫn không ngừng gọi
tên Tần Niệm. Anh lúc ấy thật sự muốn bóp chết em. Tất cả em đều không biết,
đúng không? Đêm nào em cũng gặp ác mộng, đêm nào em cũng gọi tên anh ta. Em có
biết, nằm ngủ cạnh em, anh có cảm giác gì không? Lúc tắm xong em nhìn thấy anh
mà sợ đến nỗi vấp ngã tím chân cũng không dám kêu. Anh đến ôm em, cũng chỉ muốn
dành cho em chút an ủi, vậy mà em lại tránh anh như tránh bệnh dịch, ánh mắt
vừa lạ lẫm vừa hoảng sợ. Em có biết cảm giác của anh lúc đó như thế nào không?”
Mục Thần Chi càng nói thì giọng càng trở nên khản đặc.
Tôi vẫn ngồi ngây ra đó, như có một chiếc giũa không ngừng mài đi mài lại trong
cổ họng, ngay cả việc hít thở cũng trở nên đau nhói. Tôi không thể thốt nên
lời.
“Anh và em ở bên nhau hằng ngày nhưng rốt cuộc vẫn chỉ
là hai kẻ xa lạ. Anh muốn nhân cơ hội đi công tác, có thể bình tĩnh lại. Rõ
ràng em biết anh giận mà cũng không hề gọi cuộc điện thoại nào, tin nhắn cũng
không, anh thấy chán nản vô cùng. Trước đây mỗi khi họp hành anh đều tắt máy
nhưng mấy ngày ấy anh bật máy suốt ngày. Anh không thể kiểm soát được bản thân
nên luôn đợi tin em. Cuối cùng em cũng nhắn tin đến, không phải nói nhớ
anh mà là em đói rồi. Ồ! Hóa
ra lúc nào đói em mới nhớ đến anh, thế thì em cứ đói chết đi cho xong. Những hễ
nghĩ đến bộ dạng em ôm bụng kêu đói thật đáng thương, anh lại mềm lòng. Dù sao
thì em chưa bao giờ nói lời ngọt ngào với anh, lúc gọi anh thì gọi đầy đủ cả họ
lẫn tên. Anh ghét nhất là khi em gọi tên anh! Còn hai ngày nữa cuộc họp mới kết
thúc nhưng anh sợ em đói quá thì dạ dày sẽ đau nên anh trả lời tin nhắn của em
luôn và đáp máy bay quay trở về. Vừa bước vào nhà thấy phòng tối om, em không
có nhà, thế là anh vội nấu canh gà đợi em về. Em đã về muộn, còn thản nhiên nói
với anh là đi hẹn hò. Lúc đó, anh thật muốn tét cho em mấy cái vào mông, em có
biết không? Sau đó em nhắc đến cô gái họ Lã hay họ Mao gì đó, anh và cô ta chỉ
cùng ăn có một bữa cơm chứ không hề có gì hơn thế. Tuy em vô cớ gây sự với anh
nhưng trong lòng anh vẫn thấy vui. Em ghen, nghĩa là dù ít dù nhiều cũng để ý
đến anh. Hôm đó anh còn sốt nhẹ nhưng sợ em buổi sáng dậy muộn không kịp đi
cùng lớp nên đã thức cả đêm để có thể gọi em dậy đúng giờ. Em đã không lời cảm
ơn, lại còn trù ẻo anh lái xe sẽ gặp nạn. Em mong anh chết đến thế sao? Em thử
nghĩ mà xem, có lúc nào mở miệng mà em không nói những lời không đau lòng? Anh
luôn cho là em lỡ miệng. Nhưng lớp em đi dã ngoại, ai cũng có bạn trai đi cùng,
thế mà em không cho anh đi, lại còn không rủ anh lấy một lời. Anh có phải là
người không hiểu chuyện đâu. Còn em thì sao? Một chữ cũng không nói, còn tìm
cách lảng sang chuyện khác. Anh làm mất mặt em sao? Không đáng để đi cùng em
sao? Em ruồng bỏ anh, em sợ anh sẽ làm kỳ đà cản mũi em với Tần Niệm sao?
Tôi dù có trăm cái miệng thì cũng không thể giải thích
được gì. Đôi khi người nói vô tình khiến người nghe hiểu sai. Huống hồ tôi lại
là người nói năng thiếu suy nghĩ, giải thích thì có ích gì chứ?
“Khi em đi rồi anh phải vào viện truyền nước, thấy vợ
người ta mang cơm mang cháo đến thăm chồng, anh bỗng cảm thấy từng giọt nước
truyền vào cơ thể anh mỗi lúc một giá lạnh. Phó Tiểu Mật, đến một ly nước uống,
em cũng chưa từng rót cho anh. Anh sốt ba mươi chín độ, thế mà nửa đêm khuya
khoắt em gọi điện nói lạc đường, anh chỉ biết nhanh nhất để có thể gặp em. Về
đến nơi, em lại bảo phải ở cùng Tô Na Na. Em nói thế thì chẳng phải là thẳng
tay tát vào mặt anh sao? Dù anh có nhún nhường em thế nào thì cũng lớn hơn em
mười tuổi nhưng ngày ngày em luôn nói với anh bằng giọng điệu ngang bướng. Lúc
Sở Mộng Doanh hùng hổ đến, em tưởng anh không nghe thấy cô ta nói gì sao? Người
có thể khiến em khóc đến như thế, ngoài Tần Niệm ra thì còn có ai khác? Em từ
trước đến giờ vẫn thế, cần thì gọi đến, không cần thì thôi. Chỉ khi đau khổ, em
mới nhớ đến anh, mới cần anh. Phó Tiểu Mật, em coi anh là gì chứ? Thuốc tiên
cứu mạng? Nghe cũng hay đấy nhưng chẳng phải nó vẫn là một cọng cỏ sao? Anh đến
cỏ cũng không bằng, cỏ không phải làm việc, không bị tổn thương. Dù cho có là
một con chó được cưng chiều thì cũng được chủ thơm cho vài cái mỗi khi họ vui
vẻ. Anh thì sao? Em đối với anh như thế nào? Sở Mộng Doanh to tiếng như thế,
câu nào cũng thô tục, bẩn thỉu, anh chỉ muốn đạp đổ tường để chẹn cái miệng
thối của cô ta lại. Người phụ nữ của anh có thể bị thiên hạ chửi đổng tùy tiện
thế sao? Anh t