
hật ngu ngốc bởi khi đó, người đầu tiên anh nghĩ đến vẫn là em.
Còn em, em lại trốn trong nhà tắm tận hai tiếng đồng hồ. Phó Tiểu Mật, em trốn
gì thế? Anh chỉ nhìn em một cái mà đã khiến em sợ đến nỗi trượt chân ngã. Chỉ
cần em nói không có chuyện gì là anh tin ngay. Nhưng cái điệu bộ đó của em quả
thật khiến người ta không thể tin được. Còn cả vết đỏ trên người em nữa. Em
nghĩ anh mù sao? Hay là em cố tình khiêu khích anh? Em và tên đó vui vẻ xong
rồi lại bị bạn gái người ta đến gây chuyện, thế mà em còn muốn tìm anh an ủi.
Anh không bóp cổ chết em thì bóp chết ai? Cái gì của Mục Thần Chi này thì không
có kẻ nào được động đến. Sau đó em cho anh một lời giải thích, được, ít ra em
còn muốn giải thích với anh. Nhìn em phụng phịu nói với anh cái gì mà hợp pháp
với không hợp pháp, anh thật sự khóc không được cười cũng chẳng xong. Em là kẻ
luôn trốn chạy khi đến thời điểm quan trọng nhất. Nếu anh không ở bên cạnh bảo
vệ em thì em sớm đã bị mấy con đàn bà đó ăn tươi nuốt sống rồi. Kẻ yếu hèn như
em, ngoài anh ra thì còn có ai muốn đứng ra chở che cho chứ? Lúc đó nếu em đồng
ý, anh sẽ lập tức cùng em đi đăng ký kết hôn.”
Nghe đến câu cuối cùng của Mục Thần Chi, tim tôi thắt
lại, sau đó là những giây phút yên tĩnh. Mục Thần Chi rút thêm một điếu thuốc
nữa rồi châm, nhờ ánh sáng của lửa, tôi mới phát hiện cằm anh đã lún phún râu.
Anh ta vốn ưa sạch sẽ, vậy mà giờ đây hiện ra trước mắt tôi lại là một con
người như vừa trải qua bao thăng trầm. Giọng nói trầm bỗng trở nên gấp gáp:
“Em học khoa Diễn xuất nhưng thật sự, diễn xuất của em
rất tệ hại. Mỗi khi đối diện với Tần Niệm là em lại luống cuống, vụng về. Anh
ta chỉ ho một cái thôi mà đã khiến em khóc. Em bị ngã đến trầy xước da mà vẫn
có thể cười được, lúc em bị người ta chửi như tát nước vào mặt, anh cũng không
thấy em quan tâm đến bản thân như vậy. Tần Niệm chỉ tuyên bố sẽ kết hôn thôi,
thế mà em có biết điệu bộ của mình lúc đó như thế nào không? Vừa hát vừa cười
như điên dại vậy. Từ đầu đến cuối buổi đó em có nói với anh câu nào không? Em
có còn biết anh cũng đang ở đó? Em thà tìm Tô Na Na cùng uống rượu cũng không
thèm ngó đến anh một cái. Có phải em hoàn toàn không nhớ rằng bên cạnh mình còn
có một chàng trai tên là Mục Thần Chi? Rõ ràng em bị đau dạ dày mà còn ở đó
uống rượu, ăn đồ ngọt, em diễn cho ai xem thế? Say khướt như vậy mà cũng không
muốn để anh dìu, còn nói không ai yêu em, không có ai thương em. Vậy anh là gì
của em? Anh thật muốn vứt em xuống biển rồi bỏ mặc đó nhưng em cứ bám lấy tay
anh, em có thói quen khi sợ hãi là sẽ bám vào đó và lần nào cũng khiến anh mềm
lòng. Anh đứng ngay bên mà em cũng chẳng thèm quay lại nhìn anh một lần, không
muốn trao cho anh một ánh mắt, nhưng ít nhất khi buồn em vẫn còn muốn bám lấy
tay anh, để anh cảm thấy mình vẫn còn chút ý nghĩa với em. Anh dìu em về nhà,
trên đường về em nói rất nhiều, câu nào cũng như đâm vào trái tim anh. Em say
nên anh không tính toán với em. Lúc tắm cho em, em rất ngoan, rất chủ động. Từ
khi ở với em, anh đều là người đòi hỏi trước, anh nhớ đến lần đầu tiên đã làm
em sợ, đó là lỗi của anh, anh không nên vội vàng như thế, anh đã quá mạnh bạo.
Nếu em không muốn làm chuyện đó với anh, em có thể nói ra, anh không ép, nhưng
em không lần nào từ chối, lại còn khiêu khích anh. Em nhắm mắt đã tốt, đằng này
em luôn mở to mắt nhìn anh, ánh mắt của em khi ấy khiến người ta… tuyệt vọng!
Đó là lần đầu tiên em chủ động, rất nhiệt tình, làm những việc mà em chưa từng
làm với anh trước đó. Nhưng em lại nói… em xem anh là Tần Niệm. Em còn khóc lóc
nỗi gì?”
Tôi cúi đầu nhìn hai bàn chân, cảm giác như có tảng đá
rất nặng chèn tôi trong một không gian chật hẹp. Tảng đá không ngừng ép xuống,
càng lúc càng ấn sâu. Toàn thân đều bị những mũi dao đâm chém, đâm đến khi máu
me be bét. Tôi muốn nói với anh ta, dù nói những lời đau lòng nhưng tôi không
thể nhận nhầm người, tôi biết người cùng mình tối qua là Mục Thần Chi. Tôi đã
cố hết sức, thế mà cuối cùng lại làm người ta tổn thương sâu sắc đến vậy. Tôi
có bao điều muốn hỏi nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu, lòng rối như tơ vò,
cũng chẳng thể sắp xếp thành câu chữ, tôi chỉ biết cắn môi mà không nói được
lời nào.
Mục Thần Chi nãy giờ vẫn khom người hút thuốc, bỗng
chầm chậm ngồi thẳng dậy, tựa như đã mệt mỏi đến mức không còn chút sức lực,
run rẩy tựa người vào sô pha. Anh ta không nói thêm gì, giữ nguyên tư thế đó
một lúc lâu. Cánh tay mệt mỏi gác lên tay vịn.
Mãi sau, anh ta với tay bật đèn, mắt đang quen với
bóng tối bỗng có ánh điện sáng chói thì đau nhói bởi không kịp thích nghi. Tôi
lấy tay lên che mắt, che luôn cả gương mặt một cách bộc trực.
Tiếng cười mỉa mai của Mục Thần Chi vang lên liền sau
đó. “Ha ha, lại thế rồi. Em che mặt để làm gì? Em lúc nào cũng thích trốn tránh,
sợ sệt anh như vậy. Mục Thần Chi anh không phải là kẻ không ra gì, cũng chẳng
phải là thánh nhân hay Chúa Jesus. Em cần thứ gì, anh đều cố gắng cho em, nhưng
anh không thể biến thành dáng vẻ em muốn nhìn, cũng chẳng thể