
nh Tài Chính – Kinh Tế đang thao
thao bất tuyệt nói Mục Thần Chi là người tư duy chặt chẽ, chín chắn và rất có
con mắt nhìn xa trông rộng trong kinh doanh.
Sao trước đây tôi không nhìn ra anh ta là người mạnh
mẽ nhỉ? Nhìn anh ta trên vô tuyến trông càng vênh váo. Hình tượng cũng vĩ đại
hơn bình thường, đây mới gọi là ngỡ như mấy thế kỷ không gặp.
Tôi chăm chú nhìn vào màn hình tivi nhưng Thiệu Bỉnh
Hàm lại chăm chú nhìn tôi với ánh mắt lạ thường, vừa cười vừa nói: “Nếu biết
trước anh ta có 2 vệ tinh kinh doanh mạnh thế này thì anh thế nào cũng ngồi lên
trên đó dạo hai vòng.”
“Cứ cho là anh có 100 cơ hội đi, liệu anh có thể ngồi
lên đó được không?”
“Nếu em có kéo cái vệ tinh đó xuống thì anh cũng có
thể ngồi lên đó một cách dễ dàng.”
Tôi lườm anh một cái,vừa hay nhìn vào màn hình tivi
thấy cảnh Mục Thần Chi và một minh tinh đạt giải thưởng điện ảnh đang tham gia
cuộc bán đấu giá, hai người tỏ ra vô cùng thân mật như một cặp vậy.
Tôi nhai khoai tây chiên phát ra những tiếng giòn tan,
hằm hằm cầm điều khiển chuyển sang kênh âm nhạc.
“Ấy, anh vẫn chưa nhìn rõ mà, nhóc bật kênh khác làm
gì vậy?” Thiệu Bỉnh Hàm vội giằng lấy điều khiển, các ngón tay đang ấn vào điều
khiển thì bỗng tiến lại gần tôi. “Nếu em thấy trong lòng ấm ức thì anh cho mượn
bờ vai nè, có điều, thổ lộ tâm tình cộng thêm nói chuyện, chi phí gấp đôi.”
“Cầm lấy đi, không phải trả lại.” Tôi lấy đồng xu một
tệ trong hộp đựng đồ trên mặt bàn rồi ném cho anh ta, thấy nụ cười gian xảo
cùng vẻ mặt vô cùng thông cảm của anh ta, tôi đành giải thích: “Mục Thần Chi
chính là vệ tinh, em muốn ngồi lên cũng chẳng được, điều này em hiểu rất rõ. Em
thấy cô gái này không đẹp bằng cô người mẫu mà lần trước tạp chí đã đăng, con
mắt của anh ta càng ngày càng kém rồi.”
“Từ trước đến nay, con mắt của Mục Thần Chi vẫn kém
thế mà, hai cái màn thầu nhỏ của em chắc chắn không thể ngon bằng hai cái bánh
bao của người ta rồi.”
Anh ta vừa nói vậy, tôi liền đưa hai tay lên che ngay
lấy phần ngực theo phản xạ. Mặc áo cỡ 34 mà vẫn còn nhỏ sao? Chẳng phải bây giờ
các cô gái toàn đi bơm ngực sao? Tôi mà đi bơm thì giống họ ngay thôi mà!
Thoáng liếc qua thấy ánh mắt anh ta có vẻ kỳ quặc, tôi
biết ngay là mình bị mắc mưu. “Đồ con heo nói lời xằng bậy, mau cút đi.”
“Làm gì mà to tiếng thế nhóc? Anh chỉ khen nhóc có vẻ
đẹp tiềm ẩn thôi mà!”
“Vẻ đẹp tiềm ẩn giống như con bướm được cuốn kỹ trong
vỏ bọc xấu xí của con nhộng, cho dù nhìn kỹ đến mức nào thì cũng chỉ nhìn thấy
vẻ xấu xí mà thôi, ai mà thèm quan tâm bên trong lớp vỏ bọc ấy có một con bướm
xinh đẹp lộng lẫy đang chờ ngày bay ra chứ!”
Thiệu Bỉnh Hàm ôm hai cánh tay, liếc nhìn tôi, đôi mắt
hoa đào như có luồng điện, “Anh không hề chờ đợi điều đó, cái bánh bao đó quá
hư vô, cánh đàn ông chỉ thích màn thầu nhỏ thôi. Em không biết hả?”
“Làm ơn gác cái miệng lẻo mép của anh sang một bên cho
em nhờ! Trái tim của em đã sớm tan nát như nhân sủi cảo rồi, không còn hơi như
mà để anh vui đùa nữa đâu.”
Thiệu Bỉnh Hàm “hứ” một tiếng, khuôn mặt tuấn tú hiện
lên nụ cười tự chế giễu. “Anh nói hết bọt mép rồi mà có người vẫn giả ngây giả
ngô coi như không thấy. Ai ngốc chứ? Chỉ có anh thôi, người ta luôn chẳng coi
anh ra gì, thế mà anh lại toàn làm điều có lỗi với người ta, giờ anh có đau đến
chết cũng là đáng đời.”
Thấy anh ta đổ hết khoai tây chiên ra bàn rồi dùng
ngón tay nghiền nát, trong lòng tôi chợt cảm thấy tắc nghẹn. Anh ta ám chỉ rõ
ràng thế mà tôi còn không hiểu ra thì đúng là tôi đã sống vô ích rồi. Nhưng tôi
chẳng có tình cảm gì với anh ta thì còn có thể làm gì đây? Phải quay trở về con
đường cũ của mình thôi!
Tôi vỗ vỗ vai của Thiệu Bỉnh Hàm. “Anh bạn này, anh
chơi trò nghiền khoai tây cũng thú vị đấy chứ, dù thế nào thì em cũng không thể
nhẫn tâm chà đạp lên niềm vui từ thuở bé của anh đâu.”
“Không phải em chà đạp anh, không phải em tàn nhẫn,
chính là anh đã hết lần này đến lần khác tự chà đạp lên bản thân mình đấy
thôi.” Những ngón tay của anh dần co thành nắm đấm. “Soạt” một tiếng, tất cả
đống khoai tây chiên vụn trên bàn rơi xuống khắp nền nhà.
“Dân nữ ngu xuẩn, xin ông lớn thứ tội.” Tôi chắp hai
tay vái mười cái.
Thiệu Bỉnh Hàm phì cười rồi nâng hàm tôi lên. “Ừ, ừ,
em được đấy, đêm nay ông lớn cần em.”
Thấy tâm trạng anh đã dịu lại, tôi tiếp tục diễn: “Xì,
ông cho rằng bổn cô nương là mỳ ăn liền, muốn pha thì pha sao? Xin ông chờ một
lát, tôi đi lấy trà pha cho ông.”
Tôi tìm khắp bếp, mở cả tủ lạnh, tủ đồ nhưng không thể
tìm thấy dù chỉ là một cọng trà, bèn hét với ra ngoài phòng khách: “Anh để trà
ở đâu rồi?”
Đồ đạc trong nhà, tôi toàn vứt linh tinh, tiện đâu ném
đó, trước nay chẳng bao giờ để ý, cái gì cũng là Mục Thần Chi thu dọn, lần nào
cũng là anh pha trà rồi bưng lại cho tôi, tôi làm sao biết được hộp trà để chỗ
nào chứ.
“Nhà em, anh sao biết được!”
Giọng điệu không được thoải mái lắm của Thiệu Bỉnh Hàm
vọng vào, tôi mới giật mình nhận ra, Mục Thần Chi đã không ở đây từ lâu rồi.
Sau mười mấy phút lục tung căn bếp lên, cuối cùng