
trong
tình yêu đến cả tin tưởng căn bản đều không có, còn nói gì đến tình
yêu? Có lẽ cô căn bản cũng không nên thương anh.
"Anh nói nó là
con hoang?" Hi Nguyên cười thê lương, ngẩng đầu hỏi ngược lại Lăng Khắc
Cốt, "Có muốn biết cái tên đàn ông khốn kiếp đó là người nào hay không?"
Lăng Khắc Cốt vòng chắc ngực, lạnh lùng nhìn Hi Nguyên, chờ đợi câu trả lời của cô.
"Cái tên đàn ông khốn kiếp đó là anh! Ngiệp chủng tôi mạng trong bụng chính
là của anh!" Hi Nguyên đầy giễu cợt ngẩng đầu lên, vô vị nhìn gương mặt
tức giận của Lăng Khắc Cốt.
Lời Hi Nguyên nói tổn thương đến tự
ái của Lăng Khắc Cốt, anh nghĩ cũng không nghĩ liền cho Hi Nguyên một
cái tát: "Đừng nghĩ gạt tôi!"
"Lăng Khắc Cốt, anh không phải là
người!" Hi Nguyên bị đau bụm mặt. Anh thế nhưng động thủ đánh cô! Nước
mắt uất ức cũng nhịn không được nữa rối rít rơi xuống, như bị hoa anh
đào bị sương thu đánh rụng.
"Ngân Báo, anh biết nên làm như thế nào!" Lăng Khắc Cốt phất phất tay, ra lệnh cho Ngân Báo ở sau lưng nảy giờ không nói gì.
"Không! Chết tôi cũng không phá thai!" Hi Nguyên bị giật mình nhổ hết kim tiêm, chân trần nhảy xuống đất. Cô không thể tiếp tục ở chỗ này để cho Lăng
Khắc Cốt tổn thương cô, cô muốn chạy trốn.
Lăng Khắc Cốt một phát níu được cô lại, đem cô vừa hồi phục ném lên giường bệnh: "Em đừng mong giữ lại nó! Tôi sẽ không cho phép!"
"Buông tôi ra!" Hi Nguyên giùng giằng, nản lòng thoái chí.
"Em tốt nhất an phận một chút cho tôi! Nếu không để cho tôi tóm được tên
đàn ông khốn kiếp đó, tôi sẽ phá hủy hắn!" từ môi trong mỏng mím chặt
của Lăng Khắc Cốt nặn ra câu nói lạnh lẽo này, trong tròng mắt đen âm
trầm sóng gió lưu chuyển.
"Đàn ông khốn kiếp của tôi cũng chỉ có
một mình anh! Anh hủy đi! Hủy diệt chính mình đi!" Hi Nguyên trừng mắt
nhìn mắt phượng giống như ác ma của Lăng Khắc Cốt, khiêu khích nói.
Lăng Khắc Cốt nâng tay lại muốn đánh Hi Nguyên, lại bị Ngân Báo ở sau lưng ngăn lại.
Ngân Báo khiến
cho Lăng Khắc Cốt không có phòng bị té nhào xuống đất, bất mãn rống
giận: "Lời Bé con nói cậu làm sao lại không chịu nghe?! Đứa bé trừ cậu
ra thì còn có thể là của ai?"
"Nó không phải của tôi!
Cô ta quyến rũ không biết bao nhiêu đàn ông, còn muốn đem nón xanh đội
lên trên đầu tôi, tôi không có ngu như vậy!" Lăng Khắc Cốt thoải mái mà
đẩy Ngân Báo ra, vừa chỉnh lại áo, vừa cố chấp nói. Mình lần đầu tiên
đụng Hi Nguyên cách hiện tại mới hơn một tháng, nhưng cô đã có thai hai
tháng. Đứa bé tại sao có thể là của anh?
Ngân Báo giận đến một quyền đánh qua, nện vào trên mặt Lăng Khắc Cốt: "Không cho sỉ nhục bé con!"
"Đây là chuyện của tôi và bé con, anh không cần quan tâm!" Lăng Khắc Cốt lau khóe miệng bị đả thương, âm lãnh nói.
"Chuyện của bé con tôi liền muốn xen vào! Cậu có thật cần phải máu lạnh giết
chết con của mình như vậy không, về sau này cậu cũng như vậy không cần
tôi!"
Nói xong, anh lại nhào tới, cùng Lăng Khắc Cốt vật lộn.
Nhưng anh đâu phải là đối thủ của Lăng Khắc Cốt, chỉ vài cái liền bị
đối phương đạp xuống trên đất.
"Không nên đánh!" Hi Nguyên nhảy
xuống giường, bảo hộ ở trước người Ngân Báo, kiêu ngạo mà nhìn chằm chằm Lăng Khắc Cốt, "Lăng Khắc Cốt, anh cứ hi vọng tôi có người đàn ông khác như vậy? Được! Vậy anh đi điều tra đi! Chỉ cần anh tra ra được anh ta
là ai, tôi liền đồng ý để anh bỏ đi đứa bé này. Nhưng nếu như anh không
tra được, đứa nhỏ này tôi nhất định muốn sinh ra cho bằng được!"
"Được! Tôi sẽ để cho em lưu lại nó thêm mấy ngày!" Lăng Khắc Cốt nói xong,
không lưu luyến chút nào đi ra ngoài, thời điểm ra đến cửa, anh đột
nhiên quay đầu lại, "Không nên ôm ảo tưởng, tôi nhất định sẽ tra ra
được!"
"Tùy anh tra!" Hi Nguyên cao ngạo ngẩng đầu lên, cô không
tin anh có thể tra ra được cái gì, bởi vì từ đầu đến cuối, người đàn ông của cô chỉ có một.
Chờ sau khi Lăng Khắc Cốt đi, Ngân Báo nhìn
vẻ mặt đẫm nước mắt của Hi Nguyên xin lỗi: "Bé con, chú vô năng, không
thể bảo vệ cháu."
"Đây không phải là lỗi của chú. Chú Ngân Báo,
truyền nước cho cháu, cháu muốn bảo vệ tốt bảo bảo của cháu." Hi Nguyên
kiên cường lau đi nước mắt, duỗi tay cho Ngân Báo. Quan trọng lúc này là cô cần bảo hộ tốt cho mình cùng bảo bảo, cô nhất định sẽ cười đến cuối
cùng. Cô không thể thua Lăng Khắc Cốt, chỉ mấy câu nói của anh liền bị
đánh bại, bởi vì hiện tại cô không phải chiến đấu vì một mình mình, mà
là hai người, cô còn có bảo bảo.
"Được!" Ngân Báo đau lòng vỗ vỗ
Hi Nguyên, cho cô thêm sức mạnh, "Chú sẽ cùng với cháu. Sẽ để cho kẻ
ngốc lão đại kia đi thăm dò, cuối cùng hối hận nhất định là cậu ta."
. . . . . .
Thẩm Đan đứng ở gian phòng của ông nội, trịnh trọng nhìn ông lão: "Ông nội,
nói cho con biết chân tướng, tại sao thiếu gia lại hoài nghi trong sạch
của bé con?"
Ánh mắt Quản gia Thẩm lóe lên, không dám nhìn thẳng vào mắt cháu trai: "Ông. . . . . . Ông cũng không rõ ràng lắm……”
"Người thật không biết?" Thẩm Đan hỏi lần nữa. Anh thật là rất muốn biết rõ
chuyện này rốt cuộc là như thế nào. Trong lòng của bé con trừ Lăng Khắc
Cốt, căn bản không chứa được người khác, co