Snack's 1967
Vật Riêng Của Tổng Giám Đốc Máu Lạnh

Vật Riêng Của Tổng Giám Đốc Máu Lạnh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328111

Bình chọn: 9.5.00/10/811 lượt.

ng Lâm

qua, nhấn chuông cửa Nhà họ Thang.

"Lâm nhi, về rồi sao con?"

Nhìn thấy con gái về nhà, Ba Thang ngồi ở trên xe lăn có vẻ kích động

khác thường. Mấy ngày trước con gái nói Lăng Khắc Cốt bị thương, cô muốn chăm sóc cho cậu ta, cho nên vẫn chưa có về nhà. Ánh mắt của ông lão

sau khi ở nhìn thấy người đàn ông anh tuấn đứng bên con gái yêu thì

trong mắt của ông dâng lên sương mù. Đây hẳn chính là Lăng Khắc Cốt cái

người con rể mà ông chưa từng gặp mặt kia đi?

"Bác trai, có chút

lễ mọn, không nói hết được thành ý." Sơn Miêu chủ động tiến lên, đem hộp sâm thiên nhiên Hàn Quốc cao cấp đưa lên.

"Người đến là tốt rồi, còn khách khí làm gì?" Đối với sự lễ phép của Sơn Miêu, Ba Thang rất

hài lòng. Người trẻ tuổi bây giờ, hiểu được tôn kính người lớn tuổi càng ngày càng ít, Sơn Miêu là thanh niên hiếm gặp, ông vui mừng cười kêu

Sơn Miêu ngồi xuống.

Vốn là vẫn luôn lo lắng Lăng tổng đối với

con gái không phải thật tâm, người ta có tiền như vậy, có lẽ chỉ coi Lâm nhi như là đồ chơi, hôm nay vừa nhìn, ông đã có thể yên tâm. Nếu ngày

mai có nhắm mắt, ông cũng có thể an tâm đi theo bà lão ở dưới đất kia

nói con gái đã gả cho một người đàn ông tốt.

"Cha, trái tim còn đau không?" Thang Mang Lâm ngồi vào bên cạnh ba, quan tâm hỏi.

"Cha hiện tại thân thể khỏe như trâu." Ba Thang cố ý giơ hai cánh tay lên, hướng con gái biểu lộ sự cường tráng của mình.

"Cha!" Thang Mang Lâm nén lệ ôm lấy ba. Nếu như không phải là vì cô và anh

trai, ba cũng sẽ không mệt mỏi tới suy sụp. Nếu như cô đã có tiền, nhất

định phải làm cho ba trải qua cuộc sống hạnh phúc nhất.

"Lâm nhi, con còn chưa có giới thiệu chúng tôi với nhau." Ba Thang đằng hắng một cái, nhắc nhở con gái.

Thang Mang Lâm bối rối liếc nhìn Sơn Miêu, không biết nên làm sao giới thiệu. Cô từng nói với ba, người cô sẽ gã cho là Lăng Khắc Cốt, hiện tại đột

nhiên thay đổi người, có thể hù ông lão sợ hay không?

Sơn Miêu

cúi người xuống, vươn tay về phía ông lão, thành khẩn nói: "Cháu tên là

Hàn Lượng, hôm nay cháu tới đây là muốn xin với bác trai gả Mang Lâm cho cháu."

"Hàn Lượng? Cậu không phải là Lăng Khắc Cốt?" Ba Thang

kinh ngạc trợn to hai mắt, thế nào con rể của ông đột nhiên biến thành

Hàn Lượng? Không phải là Lăng Khắc Cốt sao?

"Cha. . . . . ." Thang Mang Lâm có chút bối rối liếm liếm đôi môi, "Con. . . . . . Người con thích là anh ấy."

"Hồ đồ!" Ba Thang không vui nhìn chằm chằm con gái, "Con coi việc kết hôn

là trò đùa của trẻ nít hay sao? Hôm nay thích Lăng Khắc Cốt liền muốn gả cho anh ta, ngày mai không thích thì đi tìm người khác?"

"Cha. . . . . ." Thang Mang Lâm bị ba Thang đột nhiên tức giận hù sợ, không dám nói gì nữa.

"Bác trai, cháu và Mang Lâm. . . . . ." Sơn Miêu vội vàng giải thích, anh

mặc dù biết ông lão không thể nào dễ dàng tiếp nhận việc đột nhiên thay

đổi con rể, chỉ là không ngờ đối phương sẽ tức giận tới mức này.

"Tôi không muốn nghe cậu giải thích, đi ra ngoài!" Ba Thang đem hộp sâm trên đùi ném trả lại cho Sơn Miêu.

"Cha, Lăng Khắc Cốt chỉ như là anh trai của con, anh ấy đã có người thích.

Người con thực muốn gả là anh ấy." Thang Mang Lâm khổ sở quỳ gối trước

mặt ba, chỉ vào Sơn Miêu đang cười khổ hướng về phía ông lão cầu khẩn.

Ban đầu là cô bị ma quỷ ám ảnh, một lòng muốn gả cho Lăng Khắc Cốt không thương cô, mới có thể tạo thành cục diện này hôm nay.

"Con phải

giải thích thế nào với Lăng tiên sinh?" Ba Thang không chịu dễ dàng tha

thứ cho con gái, "Cũng đã sắp cử hành hôn lễ với người ta rồi, thế nhưng lâm trận giở trò, con có thể không xấu hổ mà làm vậy, nhưng Lăng tiên

sinh người ta sẽ đồng ý hay sao?"

"Bác trai, cháu và Mang Lâm lúc trước có chút hiểu lầm, nhưng anh Lăng cũng rõ ràng, anh ấy nói cưới

Mang Lâm là muốn bảo vệ cô ấy. Hiện tại cháu và Mang Lâm đã cởi bỏ được

hiểu lầm, anh ấy còn rất vui mừng chúc phúc chúng cháu. Lời của cháu bác có thể tìm anh ấy chứng thực. Cháu và Mang Lâm là thật tâm yêu nhau,

xin ngài không nên trách tội Mang Lâm, muốn trách thì trách cháu không

hiểu chuyện, chọc cô ấy đau lòng." Sơn Miêu thành khẩn giải thích. Anh

thật vất vả lấy được Thang Mang Lâm, không thể vì cửa ải này của ba cô

mà đứt đoạn.

"Lăng tổng giám đốc là em cậu sao?" Ba Thang càng nghe càng hồ đồ.

"Chúng cháu là anh em từ nhỏ cùng nhau lớn lên, so anh em ruột còn thân hơn."

"Cha, Hàn Lượng làm việc ở Ưng tập đoàn, quản lý tất cả khách sạn cùng những

chốn vui chơi giải trí của tập đoàn." Thang Mang Lâm liều mạng nói tốt

cho Sơn Miêu, "Con rể tương lại này của ba tương lai rất rộng mở, một

người rất ưu tú. Quan trọng nhất là anh ấy rất thích Lâm nhi. Cha, Lâm

nhi hạnh phúc mới là quan trọng nhất mà."

"Cậu thật sự yêu con gái của tôi?" Ba Thang ngẩng đầu lên, liếc nhìn Sơn Miêu.

"So với trân châu còn thật hơn!" Sơn Miêu giơ một cái tay lên thề, khi nhìn thấy vẻ mặt thoải mái của ông lão thì anh nhếch môi, lộ ra một hàm răng trắng noãn, vui vẻ cười với ông lão.

"Không cho phép khinh

thường Lâm nhi! Nhà họ Thang chúng tôi thiếu tiền nhưng cũng không thiếu cốt khí. Nếu như cậu khi dễ Lâm