
hở nguy hiểm.
"Cô muốn bán thân?" Sơn Miêu tà mị nâng cằm cô gái nhỏ mặc chiếc váy hoa
nhỏ bằng vải bông lên, nhếch môi hỏi. Lúc mới gặp cô gái tên Thang Mang
Lâm này, anh còn tường mình gặp được Băng Nhi, chỉ là sự quyến rũ của cô gái này căn bản không cách nào so sánh được với sự lạnh lùng kiều diễm
của Băng Nhi. Băng Nhi là độc nhất vô nhị, là sự hòa trộn của thiên sứ
và yêu tinh.
"Dạ!" Thang Mang Lâm gật đầu một cái, cô bị vậy khốn bởi một thân đầy mị hoặc của người đàn ông này, đôi mắt đào hoa phong
lưu đa tình khi nheo lại thì tà ác đến khiến người ta run rẩy.
Một người đàn ông thật là đáng sợ.
"Chỉ dựa vào cô?" Sơn Miêu có chút ác ý ngăn chận Canh Mang Lâm, vây lấy cô ở trong giữa khuỷu tay của mình cùng vách tường. Anh liếc nhìn gương mặt
quyến rũ của cô, trong lòng có loại tình cảm phức tạp, anh thế nhưng
không muốn để cho cô vương vào kiếp phong trần, "Biết rõ làm thế nào hấp dẫn đàn ông chứ? Nếu cô đắc tội với khách của tôi, cô không những một
phần tiền cũng không lấy được, còn phải bồi thường cho tôi một trăm vạn
phí Tổn thất, cô không sợ sao?"
"Tôi. . . . . . Tôi không sợ. . . . . ." Thang Mang Lâm theo bản năng liếm liếm đôi môi.
Một mình anh trai căn bản không cách nào kiếm đủ số chi phí phẫu thuật
khổng lồ đó, mà cô chỉ có thể sử dụng bản chất nguyên thủy nhất của
riêng phái nữ, đây là cách trực tiếp nhất cũng đơn giản nhất. Sau đó cô
sẽ trốn đến một vùng khác làm một cuộc phẫu thuật, đem lớp màng kia vá
lại, lại một lần nữa làm người. Đoạn chuyện cũ này cô sẽ để gió cuốn nó
đi.
"Chỗ này của tôi không phải quán bar cấp thấp, là nơi ai cũng có thể bán." Sơn Miêu xảo trá nhếch môi, ngón tay mị hoặc di động ở
trên mặt của Thang Mang Lâm, khiến cho cô từng trận run rẩy.
"Tôi. . . . . . Tôi biết rõ. . . . . ." Cũng vì biết ở khắp Long Thành này,
thế lực của "Nhân Gian Tiên Cảnh" là mạnh nhất, cao cấp nhất, cô mới có
thể lựa chọn bán mình ở chỗ này.
"Cho tôi xem xem cô có bản lãnh gì."
Sơn Miêu đột nhiên lui về phía sau một bước, buông Thang Mang Lâm ra, cái
thân thể cao lớn kia ở trước mặt Thang Mang Lâm gầy nhỏ tựa như mang
theo uy vũ của kẻ khổng lồ, bễ nghễ nhìn đối phương.
"Cái gì? Bản lãnh?" Thang Mang Lâm có chút không hiểu nhìn về phía Sơn Miêu, cái gì
gọi là xem xem cô có bản lãnh gì?" Tôi múa cho anh xem một đoạn được
không? Tôi học ballet mười năm."
"Ha ha ha!" Nghe Thang Mang Lâm
nói vậy, nhìn lại thấy cô ăn mặc hệt dân hai lúa (quê mùa), Sơn Miêu
không khỏi cười thật to thành tiếng.
"Không muốn xem coi như xong rồi."
Sơn Miêu tà mị nắm lấy cằm Thang Mang Lâm, đem mặt của cô nâng cao lên, để
cho ánh mắt cô chỉ có thể nhìn anh: "Nhìn cho rõ địa bàn của tôi, nơi
này là ‘Nhân Gian Tiên Cảnh’, là nơi làm cho đàn ông đặc biệt vui vẻ,
nếu như cô không có bản lĩnh dụ dỗ đàn ông thuận theo, tôi muốn cô thì
có ích lợi gì?"
"Tôi . . . . . Tôi hiểu rõ. . . . . ." Thang Mang Lâm bị thái độ của Sơn Miêu hù dọa, kinh ngạc nhìn, gật đầu.
"Hôn tôi! Nếu như cô có thể hôn tôi nổi phản ứng coi như cô qua cửa, nếu
không thì đàng hoàng mà ra về cho tôi!" Sơn Miêu cúi thấp đầu xuống, mị
hoặc dính vào bên môi cô nói.
Tiểu nha đầu này, vừa nhìn chính là một đứa con nít, chỉ sợ ngay cả hôn môi thế nào cũng không biết, anh
cũng không muốn Tổn thương mầm giống của quốc gia, vẫn là nên dọa cho cô sớm về nhà một chút thì tốt hơn.
"Muốn tôi hôn anh?!" Thang Mang Lâm kinh ngạc chỉ vào mũi mình.
"Không dám?" Sơn Miêu buông cằm Thang Mang Lâm ra, lui về phía sau một bước,
giống như Satan liếc nhìn đối phương, "Trở về! Nơi này không thích hợp
với cô."
"Không! Cầu xin anh! Tôi thật sự vô cùng cần tiền."
Thang Mang Lâm khẩn trương nhào vào trong ngực Sơn Miêu, vụng về mà gặm
cái miệng rộng của Sơn Miêu, "Tôi hôn!".
Thang Mang Lâm hôn xác thực ngây ngô, ngây ngô đến khiến Sơn Miêu bất mãn hừ lạnh.
"Cái người này tài nghệ như vậy cũng đòi bán? Khách của tôi còn không bị cô
làm cho tức chết!" Sơn Miêu đột nhiên quấn chặt lấy Thang Mang Lâm, cười quỷ dị giống như Satan đè cô dựa vào trên tường, "Hôm nay tôi sẽ dạy dỗ miễn phí cho cái người học sinh đần độn này."
Nói xong, môi của anh liền bá đạo đè lên đôi môi đỏ mọng của Thang Mang Lâm.
Nhìn gương mặt tương tự Băng Nhi của Thang Mang Lâm, Sơn Miêu đột nhiên có
loại cảm giác đang hôn Băng Nhi, trong đáy mắt anh bỗng chốc biến sắc,
tà mị mà cuồng dã, anh ép chặt cô vào lồng ngực, điên cuồng hôn xuống.
Thang Mang Lâm giống như một khúc gỗ lạnh lẽo, tim đập mạnh và loạn nhịp ở
trong lòng anh, cho đến khi bị anh hôn sắp hít thở không thông, cô mới
phục hồi tinh thần lại, khó khăn đẩy anh: "Đủ. . . . . . Rồi. . . . . .
Không cần. . . . . ."
Sơn Miêu đột nhiên thức tỉnh, đẩy Thang Mang Lâm ra.
Buông Thang Mang Lâm ra rồi, anh nhanh chóng bình phục tâm tình của mình, sau đó mị hoặc dùng ngón cái lau khóe môi, đôi con ngươi đào hoa mang theo ý cười tà mị, khiến Thang Mang Lâm nhìn vào không khỏi lo lắng: "Mùi vị
không tệ."
"Tôi được thông qua sao?" Thang Mang Lâm có chút nóng
nảy. Ba còn nằm ở trong phòng chăm sóc