
phía trên lưu lại một dấu răng nhàn nhạt, sau đó nửa mập mờ
nửa uy hiếp nói: "Con mèo nhỏ, đây là trừng phạt dành cho em!"
Hi Nguyên giận đến máu xông lên não, há mồm cắn cổ của Zu Cuella, dùng sức ở phía trên giày xéo, sau đó khi đối phương đau đến buông cô ra thì
nhanh chóng né ra khỏi ngực của anh ta, sau đó cười hả hê đầy xấu xa
nói, "Heo sắc lang, đây là trừng phạt tôi dành cho anh!"
"Răng
lợi thật tốt!" Zu Cuella lau vết thương trên cổ, cười tà nói, "Con mèo
nhỏ, đây là dấu ấn em dành cho tôi, tôi sẽ vĩnh viễn cất giữ."
"Stop! Biến thái!" Hi Nguyên khinh thường ngẩng đầu lên, dùng cái mền che kín
mình, đối với anh ta ta hạ lệnh đuổi khách, "Anh mau rời đi, nếu không
tôi sẽ kêu người bắt cái con heo là anh này lại."
Zu Cuella một
chút cũng không sợ uy hiếp của cô, từng bước một tiến tới gần cô, cười
đầy mị hoặc một đường ép cô lui về phía sau, ép cô vào giữa vách tường
cùng lồng ngực của mình. Đầu của anh ta rủ thấp xuống, chống đỡ gần cổ
Hi Nguyên: “Em nói xem, có phải là tôi nên để cho lời em nói biến thành
sự thật không? Một cái hôn nho nhỏ không sao thỏa mãn được một con sói
đói bụng."
"Anh. . . . . . Anh dám. . . . . ." Hi Nguyên cố tự
trấn định, cô cảm thấy nơi cổ bị hô hấp nóng bỏng của anh ta phả vào,
có loại cảm giác tê ngứa, loại cảm giác này khiến cô không sao bình tĩnh được.
"Có muốn tăng thêm chút kích thích hay không?" tay Zu
Cuella mập mờ quét về phía da thịt đang bị phơi bày ra bên ngoài của Hi
Nguyên, mắt màu xanh dương của anh ta sau khi tiếp xúc được với cái dấu
vết mập mờ phía trên kia trong nháy mắt chợt chìm lãnh, chỉ là nhanh
chóng khôi phục. Anh ta đầy trêu đùa mà cúi thấp đầu, mị hoặc nhìn cô,
giống như một con sói bị bỏ đói thật lâu, đang muốn đem con mồi đã đưa
đến miệng một hớp nuốt trọn.
"Có quỷ mới muốn!" Hi Nguyên nâng đầu gối lên, đàn muốn tấn công vào háng của Zu Cuella, lại bị anh ta ta nhanh chóng né tránh.
Cô không hề chuẩn bị, bị anh ta một phát ôm trọn, tứ chi bị anh ta vây ở
lồng ngực nở nang, cái miệng nhỏ nhắn cũng bị anh ta dùng một góc cái
mền nhét chặt.
"Ưmh. . . . . ." Cô muốn anh ta buông cô ra, nhưng ngay cả một câu cũng không thốt ra được, chỉ có thể dùng một đôi mắt to đầy lửa đốt tức giận trợn trừng trừng nhìn anh ta.
Zu Cuella vác cô lên vai, theo đường lúc đến nhảy xuống ban công. Tránh khỏi tất cả
hộ vệ, nhanh chóng rời khỏi lâu đài Tinh Nguyệt.
"Cái người lớn lên chỉ là một con heo này! Rốt cuộc muốn làm gì?" Hi Nguyên bị ném vào ghế lái phụ của Lamborghini, cắn răng nghiến lợi hỏi Zu Cuella lưu loát
nhảy vào ghế lái.
Cô hiện tại đang ở trong cái bộ dạng này lại bị anh ta cướp ra ngoài.
Thế nào cũng nên để cho cô mặc một bộ y phục đã chứ!
Cô đang bọc một cái mềm như vậy thì có thể đi được đến đâu?
"Đương nhiên rồi . . . . ." ánh mắt màu xanh dương kia của Zu Cuella đầy hấp
dẫn quét một lượt qua thân thể đạm bạc của cô, sau đó híp thành một
đường ngang cười cúi đến cạnh tai cô, "Theo tôi!"
"Có quỷ mới
theo anh! Tôi không phải đã nói rồi sao, tôi không có thời gian bồi
anh!" Hi Nguyên đẩy thân thể Zu Cuella, giùng giằng quay đầu ra.
Anh ta dựa tới gần khiến cho cô có loại cảm giác uy hiếp, trên người anh ta có loại mùi xạ hương nồng nặc dễ ngửi đến khiến người ta nghĩ đâm đầu
thẳng vào trong ngực của anh ta
Không được!
Cô có Lăng Khắc Cốt rồi !
Tại sao có thể mê muội đối với người đàn ông khác?!
"Em nói với anh khi nào?" Zu Cuella có chút mê hoặc nháy mắt mấy cái.
"Vậy. . . . . . cuộc điện thoại thứ hai không phải anh gọi sao?" Nghe được Zu Cuella nói, lòng của Hi Nguyên chợt căng thẳng, hơn nữa bắt đầu nhảy
lên giống như đánh trống.
"Không phải!"
Zu Cuella không chút nào suy nghĩ trả lời khiến lòng của Hi Nguyên muốn bắn ra tới cổ họng.
Người gọi điện thoại cho cô không nhiều, trừ Zu Cuella, cũng chỉ có Thẩm Đan, mấy người chú Ngân Báo, và chỉ còn có Lăng Khắc Cốt có số di động của
cô.
Cô có chút gấp mà nghĩ muốn trở về lâu đài đi tìm điện thoại
di động, nhưng tay của cô mới vừa đụng vào cửa xe, Zu Cuella liền bấm
vào nút đóng cửa tự động. Cái loại xe siêu hiện đại này khiến cho cô đập mỏi cả tay, cửa xe cũng không có mở ra.
Cô bắt đầu hoảng loạn, người gọi điện thoại ngàn vạn lần không được là Lăng Khắc Cốt.
Trong cô mất mác cũng không có chú ý tới ánh mắt như thợ săn kia của Zu
Cuella. Anh ta giống như một thợ săn đang quan sát con mồi, bên trong
cặp mắt màu xanh dương kia bắn ra ánh sáng u ám đầy quỷ dị, thâm trầm
hơn so với biển, so với đám mấy đen trên bầu trời còn khiến cho người ta mờ mịt hơn
Xe dừng ở cửa một hộp đêm sang trọng, Zu Cuella mở
cửa xuống xe, khi anh ṿòng qua đầu xe, muốn ôm Hi Nguyên ra khỏi xe
Lamborghini thì cô mới nhớ rằng mình chỉ bọc có một cái mền.
Cô nắm chặt ghế ngồi, kinh hoảng nói: "Tôi không đi xuống! Anh nghĩ chế giễu chính mình thì cứ khoác cái mền này ra ngoài đi!"
Zu Cuella chợt hiểu bật cười, anh đứng dậy gọi một cú điện thoại, nói mấy câu, sau đó an vị trở về ghế lái.
Thời gian chờ đợi mặc dù không dài, nhưng Hi Nguyên lại cảm thấy dài gi