
ng Ngữ Hinh ngồi ở đầu giường ôm gối ngơ ngác nhìn trần nhà, ông trời ơi, rốt cuộc vừa rồi mình làm cái gì vậy? Anh ấy có biết mình đang tức giận hay không? Mình không thể nói chuyện cho dù có tức giận anh ấy cũng không biết a! !
Nhưng mà, một khi phụ nữ tức giận, sẽ giận rất lâu, đây là chân lý.
Lục Hạo cho con trai ăn cơm, chuẩn bị cặp sách, trong bầu không khí quỷ dị nắm tay con trai đi ra ngoài, lúc đi xuống lầu gặp cha của Tiểu Mị, sau đó hai người đàn ông cùng đưa con đến trường, nhân tiện thảo luận một chút về vấn đề dạy dỗ con cái.
Ngoại trừ công việc và học tập, lần đầu tiên Lục Hạo thật tình thảo luận một vấn đề như thế, hơn nữa, như thế… …giống như một người dân bình thường.
Ba của Tiểu Mị nói : “ Con gái nhà chúng tôi rất thích múa, mỗi tuần chúng tôi đều đến cung thiếu nhi hai lần, tiểu cô nương nha, luyện tập nhiều một chút sau này sẽ có vóc dáng thật đẹp a!”
Lục Hạo gật đầu, nhìn về phía trước nắm tay của người bạn nhỏ hỏi : “ Cung thiếu nhi còn có lớp học nào thú vị nữa không?”
Anh cảm thấy vì con trai yêu quý nên tạo một cơ hội.
“ A, rất nhiều đó, dường như Hạo Tử nhà anh rất thích vẽ tranh nha! Anh có thể dẫn cậu bé đi xem một chút.”
“ Hạo Tử nhà anh” bốn chữ này, không cần hỏi đã lấy lòng được Lục Hạo cả một buổi sáng buồn rầu trong lòng, đẩy đẩy mắt kính, nói với ba của Tiểu Mị : “ Gần đây tôi mới đi công tác trở về, ngày thường cũng không chăm sóc tốt cho hai mẹ con họ được, nghe Ngữ Hinh nhiều lần nhắc đến sự giúp đỡ của anh chị, thật sự rất cảm ơn, có thời gian rảnh chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm đi!”
Nếu như, bây giờ trên người của Lục Hạo là bộ quần áo chỉnh tề màu đen, có ba thư kí đi theo ở phía sau, chức vụ là lãnh đạo của ngành thủy điện, tình huống như vậy sẽ phức tạp hơn rất nhiều, nhưng ngay lúc này, anh chỉ đang mặc bộ quần áo bình thường là ba của người bạn nhỏ ở lầu dưới này thôi, cho nên đối với việc rảnh rỗi cùng nhau ăn một bữa cơm, ba của Tiểu Mị cảm thấy, có thể được.
“ Được được, đây là danh thiếp của tôi, sau này có chuyện gì chúng ta có thể liên lạc với nhau a!” Một tấm danh thiếp được đưa qua, Lục Hạo mò vào trong túi áo.
“ Hiện giờ tôi không có danh thiếp, còn đang nghiên cứu nơi công tác.”
Về phần là sở nghiên cứu gì, bởi vì đã kí hiệp nghị bảo mật, cho nên không thể tiết lộ.
“ Ôi chao, ba của Hạo Tử à vừa thấy anh tôi đã biết là người có văn hóa a!”
Lục Hạo cảm thấy, anh rất hiếm khi nghe thấy có ai khen ngợi mình vì người làm công tác văn hóa, thông thường, những người ở trong ngành đều lén ở sau lưng đặt cho anh danh hiệu là Quỷ Kiến Sầu. ( ý là giết người không nhìn thấy máu)
Mà ngay cả đám người ở trong đại viện cùng nhau lớn lên kia, cũng chưa bao giờ nghiêm túc khen anh một câu nào.
Cho nên, Lục Hạo rất hài lòng, cầm tấm danh thiếp của ba Tiểu Mị lên xem, nhìn về phía trước thấy Hạo Tử đang đi vào lớp, sau đó gọi điện thoại cho Quản Tử.
“ Ái chà, mới sáng sớm đã tìm anh đây có việc gì à?” Tâm trạng của Quản Tử vĩnh viễn rực rỡ như ánh mặt trời.
Lục Hạo ngẩng đầu nhìn lên bầu trời một lát, dường như, cũng không thua kém ánh mặt trời Quản Tử là bao.
“ Nhân viên ở trong quán của cậu có mua bao hiểm không vậy?”
“ Dĩ nhiên rồi! Anh đây là một ông chủ rất có trách nhiệm! ! Anh đây đều mua bảo hiểm lao động cho bọn họ! !”
“ Ừ, đổi lại thành mua tất các loại đi, tìm gặp người này, tôi sẽ đưa số điện thoại cho cậu.”
Vì vậy, mấy nhân viên ở trong quán của Quản Tử không hiểu tại sao ngoài bảo hiểm lao động còn có thêm mấy loại bảo hiểm khác nữa, Quản Tử ở trong phòng làm việc ôm Liên Dịch khóc thầm, nói rằng Lục Hạo ức hiếp anh ta.
Còn ba của Tiểu Mị, không thể giải thích được vì sao lại được nhân vật lớn ở thành phố L tìm đến tận cửa, nói muốn mua rất nhiều bảo hiểm, hơn nữa còn là bảo hiểm vô thời hạn, a, vậy là sẽ nhận được một phần tiền thưởng, mùa đông này có thể đưa Tiểu Mị đến Cáp Nhĩ Tân xem băng đăng rồi.
***********************************
Một người đàn ông thành công, chính là bất kỳ một việc nhỏ nào cũng đều xử lý tốt đẹp, Lục Hạo chính là loại đàn ông này.
Mà người đàn ông thành công này, trên đường đưa con trai đến trường xong trở về cẩn thận suy nghĩ một chút, còn chưa biết được mẹ của đứa bé trong nhà kia cuối cùng là tức giận vì chuyện gì.
Lên lầu, gõ cửa, yên lặng.
Lục Hạo híp mắt lại, phát ra thứ ánh sáng nguy hiểm, gọi một cuộc điện thoại, anh muốn nói, Lương Ngữ Hinh nếu em thật sự không mở cửa ra thì anh lập tức hét lớn thật sự hét lớn lên a! ! Để mọi người ở lầu này đều biết anh là người đàn ông của em! !
Tuy nhiên điều khó chịu đó là người ta căn bản không nhận điện thoại, Lục Hạo cảm thấy không phải anh đây chọc giận cô ấy đấy chứ? Không phải chứ? ! !
Bao nhiêu thứ mãi sau mới biết mà! !
Lục Hạo có chút lo sợ, ngày hôm qua anh đây khiến cho cô gái khó chịu này tức giận chuyện gì vậy? Không phải là cô ấy còn phải e thẹn nhìn anh đây sao?
Điện thoại hỏi chút chuyện có liên quan đến vợ của tên Tông Chính Hạo Thần đứng đầu ở đại viện này, giọng nói trầm thấp và không che giấu được lo lắng của anh : “ T