
iểu Hồ Điệp có phải nhiều lúc cũng hay vô cớ nổi giận không? Cậu có bị nhốt ở ngoài phòng hay không? Cậu làm sao khi bị nhốt ở ngoài phòng vậy?”
Sau đó, bổ sung thêm : “ Bây giờ đang nói đến chính cậu đấy, không cần phải tưởng tượng ra ai khác đâu.”
Trong suy nghĩ của người dân ở thành phố L thị trưởng Tiểu Tông là một người đầy tớ đáng tin cậy của người dân như thế nào chứ, bởi vì sắp tới thành phố L cần sự ủng hộ của chính phủ về vốn đầu từ của nước ngoài, Tông Chính Hạo Thần cũng không hỏi nhiều, trực tiếp đưa ra phương án giải quyết.
Vì vậy, mười phút sau, trong hành lang âm u truyền đến giọng nói yếu ớt, “ Lương Ngữ Hinh, nếu em không mở cửa cho anh thì anh sẽ ngồi ở đây chờ em, a, trên dưới đều có rất nhiều hàng xóm, bọn họ đều đang nhìn anh, hiện giờ trong người anh thấy hơi khó chịu, giống như bị bệnh rồi, anh khát nước muốn uống nước, a, người anh còn đang nóng rần lên, có thể là bị trúng gió lúc sáng sớm rồi, trần nhà rất là chói mắt nha, tại sao cầu thang này lại có hai đoạn như vậy?”
Quy tắc yêu vợ của thị trưởng Tiểu Tông là, trong lúc mà bà xã đang nổi giận, ông xã phải dỗ dành, phụ nữ nha, dỗ dành được là tốt rồi.
Thật ra Lương Ngữ Hinh đã sớm nghe được tiếng đập cửa của Lục Hạo, thính giác của cô rất nhạy bén, hơn nữa trong phòng cách âm cũng không được tốt, nhưng mà phụ nữ khi đang tức giận, có quyền lợi không mở cửa cho đàn ông mà.
Thế nhưng … … Lục Hạo lại kiên trì đến vậy, hoàn toàn không chú ý đến hình tượng, thật sự có hàng xóm từ trên xuống dưới, thậm chí Lương Ngữ Hinh còn có thế nghe được bà lão ở lầu trên trêu chọc hỏi : “ Vợ chồng son cãi nhau à? Cậu đừng lo, ông nhà tôi bị tôi nhốt ở ngoài cửa không biết bao nhiêu lần rồi, tiểu tử nhà cậu cứ hò hét đi, hò hét thì tốt rồi!”
Lục Hạo nhìn bà lão liên tục gật đầu, sau đó, cửa ở sau lưng anh mở ra, Lương Ngữ Hinh đứng ở trước cửa, đỏ bừng cả khuôn mặt, chưa bao giờ phải xấu hổ như vậy.
Lục Hạo cảm thấy, anh đây cứ như vậy xong đời rồi, thật sự xong rồi.
Nếu như một người phụ nữ đang rất nghiêm túc tức giận đối với một người đàn ông, người đàn ông kia còn có thể cảm thấy sao người phụ nữ này ngay cả khi nổi giận mà cũng xinh đẹp như vậy, thật sự tình huống hiện giờ của Lục Hạo là như thế, anh nhanh chóng giậm chân tại chỗ rồi đi vào trong, một giây trong lúc đi vào trong phòng còn mỉm cười nháy mắt với bà lão, sau đó, đóng cửa lại, tức giận đem người phụ nữ ép ở phía sau cánh cửa.
Em đang rất tức giận! ! Bốn chữ này toàn bộ đều hiện lên trên mặt của Lương Ngữ Hinh.
Lục Hạo thật sự rất muốn xông lên phía trước cắn một ngụm, hoặc là dùng đầu lưỡi liếm liếm, xem thử có ngọt ngào giống như ở trong tưởng tượng hay không.
Lương Ngữ Hinh không ngừng giãy dụa, cô muốn duy trì khoảng cách hai mét đối với người đàn ông này, người đàn ông này luôn thích ức hiếp cô!
Nhưng mà, so về thể lực, Lục Hạo bao giờ cũng thắng cả.
“ Đừng động đậy!” Anh giống như bình thường quát tháo bảo cô ngừng lại.
Lương Ngữ Hinh càng tức giận, anh mắng em? Anh dựa vào cái gì mà mắng em! ! !
Nước mắt ở trong hốc mắt tràn ra, giống như đem tất cả sự tủi thân trút hết ra ngoài, không phải bởi vì muốn khóc, mà bởi vì ở trước mặt, chính là anh.
“ Tại sao em lại tức giận?” Lục Hạo đến gần, chân dài kẹp ở giữa hai chân của Lương Ngữ Hinh, không cho cô động đậy.
Cô xoay mặt sang một bên, từ chối trả lời.
Anh nhẹ nhàng thở dài lại bị Lương Ngữ Hinh nghe được, cô nghe thấy Lục Hạo nói : “ Những lời hôm qua anh nói đã chọc em giận sao?”
Hầu như không nhìn thấy, nhưng Lục Hạo biết rõ, người phụ nữ này gật đầu.
Lục Hạo có chút muốn bật cười, nhưng lại có chút tức giận, người phụ nữ này còn muốn như thế nào nữa? ! ! Anh đây ăn nói nhỏ nhẹ em lại còn nổi giận? Thời điểm tiểu nha đầu nhà em đi theo anh tính tình đâu có cáu kỉnh như vậy? Mấy năm nay không gặp mặt nhưng thật ra có biết tức giận hay không! !
Nhưng là… … Chính là càng nổi giận, mới càng có sinh khí.
“ Biểu hiện tức giận của em thật sự rất đẹp mắt.” Lục Hạo ý tứ nói một câu.
Khuôn mặt của Lương Ngữ Hinh, đỏ bừng quyến rũ.
“ Nhìn đi, những lời anh nói em đều chăm chú nghe, mặt lại còn đỏ như vậy.” Lục Hạo nói, tay nhẹ nhàng chạm đến làn da trơn láng mịn màng kia.
Lương Ngữ Hinh dùng tay đẩy ra, cự tuyệt sự tiếp xúc này.
Trong phòng, ánh nắng ấm áp từ ngoài cửa sổ chiếu vào, sáng sủa như vậy là không được, Lục Hạo nói : “ Anh lớn như vậy cũng chưa từng làm việc gì mất mặt như lúc nãy, nhìn thấy anh khốn đốn như vậy có phải em rất vui vẻ hay không?”
Như thế, Lương Ngữ Hinh vừa mới bị Lục Hạo giam ở cửa trong lòng rối loạn, như thế, dưới ngọn đèn sáng sủa, Lục Hạo nhìn thấy, Lương Ngữ Hinh nở nụ cười, chỉ là có chút nhịn không được khóe miệng cong lên, cũng đủ cho Lục Hạo thấy được.
Tốt lắm, Lục Hạo cảm thấy, anh đây làm cho em vui vẻ, anh đây cũng muốn được vui vẻ như vậy.
Ngày nắng chan hòa, trong căn phòng khách bé nhỏ, Lương Ngữ Hinh tiến thoái lưỡng nan, bị nhốt trong vòng tay và nụ hôn mãnh liệt của Lục Hạo.
Quy tắc yêu vợ của thị trưởng Tiểu Tông, khi vợ giận dỗi liền hôn vợ thật mãnh liệt,