Snack's 1967
Vợ Có Thuật Của Vợ

Vợ Có Thuật Của Vợ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323890

Bình chọn: 10.00/10/389 lượt.

, nhưng bị tôi né tránh, nên đành quay người, vẫy một chiếc taxi để tôi đi trước.

Ngồi trên xe, trong lòng tôi ngổn ngang, bắt đầu cảm thấy hối hận vì đã nhận công việc này.

Tôi nghĩ, tôi phải tìm cơ hội để thoát thân.

Vốn dĩ tôi muốn tìm một cơ hội để thoát thân, cơ hội gì cũng được,

lấy giao thông không thuận lợi làm cái cớ đưa đơn thôi việc, hoặc tùy

tiện nói một câu như: “Việc này không thích hợp với tôi” cho qua mọi

chuyện, chỉ cần đạt được mục đích mà thôi. Nhưng không ngờ, cơ hội đó là bị một tập tài liệu và một sự “bất ngờ” giấu trong nó làm phá sản,

trong nháy mắt tôi trở thành một bà vợ ghen tuông, đối mặt với chiếc đèn đỏ đầu tiên sáng lên trong hôn nhân, ngây ngốc không biết làm thế nào,

có trời mới biết, sau chuyện này còn bao nhiêu ngọn đèn nữa làm chói mắt tôi.

Chuyện là thế này…

Lê Bằng giới thiệu tôi với các đồng nghiệp tại tổ thị trường A, tôi

tươi cười chào hỏi từng người một, và đều nói với họ rằng: “Xin hãy chỉ

bảo”, mãi đến khi quai hàm của tôi cứng đơ lại.

Tôi đem hết vẻ giả tạo có trong đời ra dùng hết, đang định tìm một ai đó để trút bầu tâm sự, nhưng không ngờ tranh thủ lúc rỗi rãi, Lê Bằng

lại nói với tôi rằng: “Thể hiện khá lắm”.

Tôi cau mày, nhìn theo bóng dáng anh, đột nhiên tán đồng với một câu nói của Miumiu: “Đàn ông đều là kẻ hai mặt”.

Giờ nghỉ trưa, tôi đã chuẩn bị xong lý do xin nghỉ trong đầu, gõ cửa phòng Lê Bằng.

Lúc đó, Lê Bằng đang bận việc, tôi đứng trước bàn, bĩu môi, chờ thời cơ.

Lê Bằng chỉ vào đống tài liệu trước mặt tôi nói: “Đây là tài liệu tổ B vừa chuyển tới, em cầm xem trước đi”.

Tôi ngạc nhiên, bất động.

Anh ngẩng đầu nhìn tôi, hỏi: “Còn việc gì sao?”.

Tôi rất muốn nói với anh rằng, có, em có thể hôn anh không?

Nhưng tôi không nói gì, vờ cười cầm đống tài liệu đi ra ngoài.

Khi tôi chưa kịp về đến chỗ ngồi, một bông hồng tươi thắm, trên cánh hoa còn đọng vài giọt nước đã rơi xuống chân.

Nó rơi ra từ đống tài liệu tôi đang ôm trong lòng.

Vì hương thơm và màu sắc, vì vẻ đẹp và sự cao quý của nó, còn vì cả

những thông điệp mà nó truyền tải đã khiến tôi vui vẻ suốt cả ngày, tất

cả nụ cười giả dối đều biến thành tự nhiên.

Lê Bằng thật tinh tế.

Tôi về nhà trước, Lê Bằng là sếp, nên tôi cho rằng anh đương nhiên phải làm thêm giờ.

Vào nhà, tôi ném con cá mới mua từ chợ về xuống đất, nhào về phía

điện thoại cố định, gọi cho Miumiu, nhưng tôi chưa kịp khoe với cô ấy

niềm vui của mình, Miumiu đã nói trước: “Tớ và cái gã mở quán KTV chia

tay nhau rồi, cả đời này tớ không muốn đi hát karaoke nữa!”.

Tôi ngạc nhiên, nói: “Vậy là từ nay về sau, chúng ta không còn được hát miễn phí nữa rồi”.

Miumiu hét lên: “Tớ là bạn của cậu, cậu phải đồng cảm với tớ chứ,

đừng chỉ nghĩ đến việc mất đi lợi ích, cậu phải nghĩ đến cảm xúc của tớ

chứ!”.

Nhưng Miumiu à, theo bản năng, phản ứng đầu tiên của con người bao

giờ cũng gắn liền với những lợi ích liên quan đến bản thân, đó mới là

nhân tính, tuy nhiên chúng ta lại thường xuyên sống trái với nhân tính,

chúng ta cho rằng càng đi ngược lại với nhân tính thì sẽ càng phù hợp

với nhân tính.

Tôi vội vàng xin lỗi, đang định an ủi Miumiu, nhưng một lần nữa lại

bị cô ấy cướp lời: “Thôi đi, cậu đừng an ủi tớ, tớ không cần an ủi,

không cần cậu cũng phải căm thù cái gã đó, tớ chỉ cần cậu nghe tớ cằn

nhằn vài câu, còn nữa, hãy chúc mừng tớ!”.

“Ồ, vậy thì chúc mừng cậu đã đá được anh ta, không còn phải nghe

những lời thuyết giáo, chỉ bảo cách làm ăn cũng như dạy dỗ của anh ta

nữa.”

“Không, chúc mừng tớ vì đã tìm được người thay thế.”

Trong lúc tôi kinh ngạc vì cuộc sống tình cảm của Miumiu luôn đạt

hiệu suất cao, thì Miumiu cũng luôn miệng kể về chuyện tình của mình với kẻ thay thế kia, giống như trước kia cô ấy từng ca ngợi anh chàng chủ

quán KTV với tôi vậy, rằng cô ấy đã phát hiện ra mọi ưu điểm nổi bật của anh chàng này, đồng thời cũng ép buộc tôi làm quen với nó, để tôi phải

tiếp nhận.

Lúc này tôi không tiện thức tỉnh Miumiu: “Cậu đang khen ngợi anh ta

vì cậu thích anh ta, cậu cũng đã từng đánh giá cao về gã trước đây như

vậy”.

Miumiu tự chỉnh đốn lại mình, nói rằng, cô ấy thấy trước kia mình như bị mù, giờ mới sáng mắt.

Tôi chỉ lặng lẽ lắng nghe, lặng lẽ phản đối triết lý tình yêu của cô ấy.

Sau đó tôi hỏi Miumiu, họ đã quen nhau thế nào?

Cô ấy nói cho tôi một đáp án không ngờ tới: “Tự anh ấy tìm đến, lúc

đó tớ còn đang mặc đồ ngủ, đầu tóc rối bù, anh ấy đưa cơm hộp tới, một

tay tớ cầm đồ ăn anh ấy đưa đến, một tay moi tiền”.

Đúng lúc đó, con mèo béo nhà Miumiu tranh thủ cơ hội chạy vọt ra

ngoài từ khe hở giữa hai người, thoáng cái nó đã chạy được xuống dưới

nhà, Miumiu kêu toáng lên, vứt cả đồ ăn cùng tiền, vừa đuổi theo vừa hét thật to: “Mau giúp tôi bắt nó lại”.

Kẻ thay thế kia người cao, chân dài, một loáng đã vượt qua con mèo

béo dã tâm không nhỏ, chặn đường tẩu thoát của nó, nhưng cả hai đều

không dám tiến lên, chỉ đứng nhìn nhau.

Miumiu tranh thủ cơ hội đó, tóm con mèo từ phía sau, kẹp vào nách,

con mèo nặng đến năm kilôgam nhưng trong mắt cô ấy nó nhẹ như không.

Cô ấ