
hế”.
“Thế em phải nhìn anh thế nào? Em đang nhìn người đàn ông của em đấy chứ.”
“Em phải kín đáo một chút! Cẩn thận kẻo anh xử em đấy.”
Tôi vui vẻ trả lời: “Roi của anh không dài được đến vậy đâu”.
Tôi không kịp nhìn phản ứng của Lê Bằng đối với câu nói chứa đựng hàm ý này, bởi Phạm Dung đang tiến về phía tôi. Tôi lập tức gập điện thoại
lại.
Phạm Dung liếc mắt ra hiệu, lướt qua chỗ tôi ngồi, đi ra khu vực uống trà.
Tôi cũng đi theo, xem cô ta sẽ giở trò gì.
Phạm Dung kéo tôi tới góc kín đáo nhất của khu vực uống trà, nói:
“Tôi có một anh bạn, du học nước ngoài về, muốn đầu tư một cơ sở kinh
doanh nhỏ ở Bắc Kinh để lập nghiệp, chưa có người yêu, tôi giới thiệu
cho cô nhé?”.
Tôi thấy tò mò bởi tại sao một anh chàng tốt đến vậy, Phạm Dung không giữ lại cho mình nên bèn hỏi cô ta: “Anh ấy là người thế nào, có đẹp
trai không. Điều kiện của anh ấy tốt thế, sao có thể thích tôi? Tôi thấy anh ấy nên theo đuổi cô mới đúng”.
Phạm Dung tươi cười, rất thích câu nói của tôi, nói: “Tôi và anh ấy
có bao giờ gọi điện cho nhau đâu, nhưng tôi hy vọng phù sa không chảy
ruộng ngoài, nên mới nghĩ đến cô đầu tiên”.
“Nhưng tôi là hoa đã có chủ.”
Phạm Dung ngạc nhiên hỏi: “Đã có chủ? Ai vậy?”.
Tôi cười nói: “Chúng tôi yêu nhau lâu rồi, có nói cô cũng không biết được đâu”.
Tôi vốn tưởng rằng, tình yêu là chuyện của hai người, hôn nhân là
chuyện của hai gia đình, nhưng thực tế thì cho dù là tình yêu hay hôn
nhân đều có thể liên quan tới vấn đề công việc, xã giao, hay tất cả các
mối quan hệ bạn bè xung quanh.
Ví dụ như, Lưu Tranh Tranh và Trương Mai đều thích Trương tổng, đây
là chuyện mà cả công ty quan tâm, tất cả đều ngầm đánh cược xem ai là
người thắng cuộc, thậm chí đoán định rằng có hay không một kẻ thứ ba nữa tham dự, hoặc một đối thủ tiềm năng nào khác xuất hiện.
Lại một ví dụ khác, Miumiu nhắn tin đến, cô ấy nói với tôi rằng vì
mối nhân duyên ngủi ở Tây An kia mà cô ấy mất đi một người bạn. Anh
chàng Tây An đó lại chính là chồng trước của cô bạn này. Một ngày trước, họ tái hôn, cô bạn này mời Miumiu đi làm chứng, nhưng khi Miumiu phát
hiện ra điều này, cô ấy không còn mặt mũi nào nên đã bỏ chạy.
Hay một ví dụ khác, tại một cuộc họp thường lệ của tổ thị trường, vì
một số dữ liệu trong báo cáo bị sai, tôi bị Lê Bằng đích danh phê bình
trước mặt rất nhiều người. Tôi cho rằng, dù là cấp trên hay là chồng,
anh đều phải bao che mọi khuyết điểm của tôi. Lúc đó, tôi như bị u mê,
trong chốc lát liệt anh vào vòng thù địch.
Cái giá để liệt Lê Bằng vào danh sách thù địch rất đắt, hôm đó tôi
không bắt xe về nhà, mà đến chỗ Miumiu. Nhà cô ấy cách chỗ tôi hai mươi
kilômét, cả đi lẫn về chắc chắn mất đứt vài chục đồng. Để an ủi Miumiu,
tôi còn ghé qua siêu thị mua hai khoanh cá tuyết, làm món cá hấp, mỗi
người một khoanh.
Miumiu lấy ra chai rượu vang của bạn trai cũ, buồn bực uống liền hai
ly, sau đó, mặt đỏ bừng nói với tôi: “Đàn ông đều là lũ khốn, anh ta coi mình là gì, coi vợ anh ta là gì chứ? Trạm thu phí rác rưởi hay thùng
rác tái chế!”.
“Có lẽ họ chỉ tạm thời chia tay, sau khi chia tay cả hai lại thấy nhớ nhung, thế nên họ mới quay lại với nhau.”
“Thế nên tớ chưa bao giờ nói đến chuyện sẽ kết hôn, tớ chỉ muốn yêu
đương. Nếu kết hôn rồi mới phát hiện không hợp nhau, lúc đó đâu thể cứ
muốn chia tay thì chia tay một cách đơn giản được! Nhưng quan trọng nhất là, nếu ai cũng bỡn cợt với cuộc sống vợ chồng như họ, thì hôn nhân sẽ
không còn thiêng liêng nữa!”
Miumiu là một chuyên gia tình yêu, nhưng trong lòng cô ấy, để tiến
được tới hôn nhân phải thận trọng hơn bất cứ thứ gì. Thực ra, cô ấy là
một kẻ bảo thủ trong hôn nhân, cô ấy giống như một tín đồ thành kính,
quyết không để bất cứ tì vết nào làm ô uế nơi thuần khiết nhất trong
lòng cô ấy.
Miumiu chân thành hỏi tôi: “Nhược Nhược, cậu thấy cuộc hôn nhân của mình hạnh phúc không?”.
Tôi gật đầu, nhưng lại nghĩ đến chuyện mình bị làm cho xấu mặt trong
cuộc họp, tôi nói: “Nếu có thể, tớ không muốn làm đồng nghiệp với chồng. Chuyện này giống như trở về cục diện trước kia, ngày nào anh ấy cũng
làm khó mình, để tránh anh ấy làm khó dễ, tớ phải nghĩ ra mọi cách để
đối phó, thậm chí là bỏ việc”.
“Nếu thấy không thoải mái, tại sao cậu không đổi công việc khác?”
“Bởi tớ đã tận mắt nhìn thấy chứng cứ của người thầm thương trộm nhớ
anh ấy, cô ta cũng ở trong công ty, tớ mà bỏ việc bây giờ thì thấy không an tâm, tớ sẽ ngày đêm nghi kị anh ấy có chơi trò tình công sở với
những cô gái khác không, thậm chí anh ấy về muộn, tớ cũng nghi ngờ không phải đi tiếp khách, mà đi hẹn hò vụng trộm. Nếu đã vậy, chi bằng tớ cứ
mai phục tại cơ quan, đóng vai cô gái mà anh ấy có quan hệ lén lút.”
Miumiu lắc đầu, đồng thời đưa ra phán đoán về chuyện của tôi: “Cậu và Lê Bằng đã kết hôn, nhưng lại không thể tuyên bố với bên ngoài, cuộc
sống hôn nhân của các cậu có hòa hợp như cậu nói hay không, điều này cần có thời gian kiểm chứng. Nhưng một khi các cậu chia tay, có hai thủ tục buộc phải làm đó là: đơn ly hôn và đơn xin nghỉ việc, lúc đó cậu phải
chịu tổn th