Disneyland 1972 Love the old s
Vợ Có Thuật Của Vợ

Vợ Có Thuật Của Vợ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324355

Bình chọn: 7.00/10/435 lượt.

người lẫn tiền bạc, tiền mất tật

mang, còn phải mang tiếng xấu suốt đời. Tôi cảm thấy thương thay cho

cô!”.

Cuối cùng, tôi quăng chiếc điện thoại xuống dưới nền, quay lưng bỏ

đi, bố giữ tôi lại, nhưng tôi không quay đầu, tôi sợ rằng nếu quay đầu

lại sẽ không kiềm chế được mà cho ông ấy một cái tát.

Tôi nói: “Tôi hy vọng ông sẽ suy nghĩ kỹ xem rốt cuộc trách nhiệm của ông là ở đâu, là cô ta hay mẹ con tôi?”.

Tôi hất tay bố ra, lau mặt đi về phía trước.

Bố không ngăn tôi nữa, cũng không nói câu gì.

Thực ra là không có gì để nói, bởi hoàn cảnh này là bất đắc dĩ.

Tôi đã ra thông điệp cuối cùng với bố, đây là chiến dịch mạnh tay

nhất mà đứa con gái là tôi tạo ra, tôi cảm thấy đau khổ nhưng cũng rất

tự hào, tâm trạng đó được duy trì rất lâu.

Lúc Lê Bằng gặp lại tôi, gương mặt tôi vẫn giàn giụa nước mắt.

Anh vòng tay ôm tôi, an ủi tôi nói: “Đừng khóc nữa, mẹ chúng ta không sao, bác sĩ nói chỉ bị thương phần thắt lưng, tĩnh dưỡng một tháng là

khỏi thôi”.

Tôi nép sát vào lòng anh, nghĩ đến triết lý mà mẹ anh đã từng nói:

“Thắt lưng là gốc rễ của sự sống”, giờ thì hay rồi, gốc rễ đã bị tổn

thương, còn phải mất cả tháng để nghỉ ngơi. Tôi không giải thích lý do

mình khóc, chỉ nói: “Em để quên suất ăn sáng vừa mua cho bố rồi, để em

đi mua cái khác”.

Lê Bằng xoa đầu tôi nói: “Không cần đâu, để anh đưa bố về trước, lát nữa quay lại đón em, em ở lại cùng mẹ nhé”.

Tôi suýt nữa thì buột miệng nói rằng: “Mẹ em cũng đang cần em chăm sóc”, nhưng lời chưa ra tới miệng đã nuốt ngược vào trong.

Trên con đường “vị thê chi đạo”(*) tôi mới đang ở giai đoạn học tập,

để tất cả mọi người đều có thể sống tốt, tôi vẫn nên chọn cách im lặng.

(*) Đạo làm vợ.

Trong khoảng thời gian Lê Bằng và bố anh về nhà, tôi ngồi thừ trước

giường bệnh, ngắm khuôn mặt tái nhợt của mẹ anh, nhưng trong đầu toàn

nghĩ tới mẹ tôi. Tôi bắt đầu thấy hối hận vì đã không nói rõ tình hình,

cho dù tuân theo triết lý về thứ tự thì lúc này tôi vẫn nên túc trực bên mẹ đẻ của mình.

Đúng lúc đó, Lê Bằng gọi điện cho tôi, phá vỡ sự bế tắc trong lòng

tôi, anh nói, anh đang trên đường quay trở lại, bố anh đã về nhà, anh

sực nhớ ra trong lúc nửa tỉnh nửa mơ hình như có nghe thấy tôi nói một

câu: “Mẹ em xảy ra chuyện rồi”, giờ nghĩ lại, cho rằng giấc mơ đó là

điềm báo cho anh.

Tôi nói: “Không phải anh đang nằm mơ, mẹ em cũng đã xảy ra chuyện, bà bị viêm dạ dày cấp tính, đang nằm cùng viện với mẹ chúng ta, giờ thì

không có gì đáng ngại nữa, có lẽ mẹ đang nghỉ ngơi”.

Lê Bằng im lặng một lúc lâu, lúc lên tiếng trong giọng nói chứa đầy

sự áy náy và tự trách, anh nói anh hoàn toàn không ngờ được mọi việc lại trùng hợp đến vậy, anh rất xin lỗi tôi, và nói sẽ lập tức tới ngay.

Tôi cười, trấn an Lê Bằng đồng thời cũng nghĩ nếu phải lựa chọn hẳn

là rất khó, chỉ còn cách cùng chung hoạn nạn, chuyện tốt thì cả năm

không có đến một việc, còn chuyện xấu thì cứ lũ lượt kéo nhau đến, đây

chính là thử thách đầu tiên mà cuộc sống dành cho chúng tôi. Vượt qua

được chuyện này, lý trí và tình cảm của chúng tôi sẽ lên cao một bậc,

còn không đây sẽ là một cái gai, một tai họa âm ỉ, hoặc sẽ là cái cớ để

sau này chúng tôi trách móc nhau.

Sau khi Lê Bằng quay trở lại viện, anh ôm tôi một cái thật chặt, thì thầm bên tai tôi: “Khổ thân em quá, bà xã”.

Câu nói đó làm tôi khóc như mưa ngay tại chỗ, tôi cảm thấy tất cả những điều mình đã làm đều rất xứng đáng.

Cuộc sống nơi nơi tràn đầy khiếm khuyết và viên mãn, có những lúc nó

sẽ cho bạn cơ hội để lựa chọn, có những lúc nó sẽ giúp bạn lựa chọn,

cũng có những lúc nó không hề cho bạn bất kỳ cơ hội lựa chọn nào. Ví dụ

như chuyện ngày hôm sau tôi đi làm, Lê Bằng vẫn xin nghỉ, phụ trách chăm sóc cả hai bà mẹ. Việc này được chúng tôi thỏa thuận với nhau, mỗi

người một ngày.

Trương Mai thăm dò thử tôi xem có biết tung tích của Lê Bằng hay không.

Tôi chớp chớp mắt, hỏi cô ta tại sao lại hỏi tôi điều này.

“À không có gì, chỉ là trực giác thôi.”

Tôi tiếp tục chớp mắt, hỏi: “Trực giác đến từ đâu vậy?”.

“Giám đốc Lê gọi điện đến xin nghỉ, nói rằng mẹ anh ấy bị ốm, đây

cũng là lý do mà cô xin nghỉ ngày hôm qua. Mọi việc lại trùng hợp vậy

sao?”

Tôi và Lê Bằng rốt cuộc có quan hệ như thế nào?

A, Đồng nghiệp.

B, Người qua đường.

C, Mối quan hệ không thể tiết lộ.

Trương Mai đã chọn đáp án C, và đang tìm tôi để chứng thực.

Nực cười là, trước đó cô ta đã từng nói mình nắm rõ mọi chuyện về tôi.

Tôi rất muốn nói với Trương Mai rằng, con người ai cũng do mẹ sinh

ra, trừ khi cô ta được nở ra từ trứng, còn không chắc chắn cũng sẽ có

ngày mẹ cô ta bị ốm. Còn nếu như cô ta không phải do mẹ sinh ra thì lúc

đó cô ta có thể không cần dùng đến lý do mẹ ốm để xin nghỉ.

Nhưng cuối cùng, tôi chỉ mỉm cười: “Lần sau tôi sẽ lấy lý do, bố tôi ốm, cô thấy có được không”.

Trương Mai lườm tôi một cái nói: “Cô đang có thái độ gì vậy!”, rồi quay người bỏ đi.

Lưu Tranh Tranh thấy Trương Mai đã bỏ đi, mới tiến lại gần, hỏi: “Khai thật đi, rốt cuộc là mẹ cô ốm, hay mẹ anh ấy ốm?”.

Nghe xong câu này, tôi thấy hối hận vì đã q