Teya Salat
Vợ Có Thuật Của Vợ

Vợ Có Thuật Của Vợ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324383

Bình chọn: 9.5.00/10/438 lượt.

uá lời với Trương Mai,

ngay cả Lưu Tranh Tranh – người biết rõ mối quan hệ của chúng tôi cũng

hỏi như vậy, huống hồ là Trương Mai?

Tôi nói: “Đều ốm cả, mỗi người một bệnh”.

Buổi chiều, tôi rời công ty sớm hơn thường lệ, vì về sớm mấy phút sẽ

dễ bắt xe hơn, cố gắng nhanh chóng đến viện để đổi ca cho Lê Bằng.

Một chiếc xe hơi màu đen đắt tiền dừng ngay trước mặt tôi, cửa kính

được kéo xuống, lộ ra một khuôn mặt, là Trương tổng: “Cô về nhà à? Để

tôi đưa cô về”.

Tôi nhìn tình hình giao thông, gật đầu với anh ta, đang định theo

thói quen mở cửa sau lên xe, liền dừng lại, nghĩ ngợi, rồi leo lên ngồi ở ghế lái phụ.

Trương tổng nói: “Sao thế, suýt nữa thì coi tôi thành tài xế à?”.

Tôi ngượng ngùng, nói: “Tài xế là một nghề rất vinh quang, họ luôn nắm trong tay sinh mạng của con người”.

Lúc nói câu đó, tôi nhìn thấy cuốn sách đặt trước mặt, cầm lên xem, đó là cuốn Tâm lý học lưỡng tính.

“Không ngờ anh cũng thích đọc loại sách này.”

“Cuốn này không hay, xem bừa thôi. Nhưng tác giả này viết cũng không đến nỗi.”

“Tôi cứ tưởng Tâm lý học lưỡng tính là viết cho phụ nữ xem.”

“Nhưng tác giả cuốn này là một người đàn ông, đàn ông cũng cần tìm hiểu nhiều hơn về phụ nữ.”

Tôi thấy, một người đàn ông chịu bỏ thời gian công sức tìm hiểu phụ nữ thì Trương tổng đã đạt được sáu mươi điểm.

Tôi nói địa chỉ là một điểm gần tòa nhà cách bệnh viện một dãy phố.

Chiếc xe của Trương tổng giống như một con lươn, luồn lách giữa dòng

xe cộ. Tôi im lặng nhìn quang cảnh bên ngoài, anh ta cũng im lặng nhìn

đường phía trước, dường như biết tôi muốn giữ khoảng cách.

Anh ta là cấp trên của tôi và Lê Bằng, mối quan hệ này khiến tôi nhớ

lại lời của Lưu Tranh Tranh. Cô ta từng nói, tổ mà Trương tổng đánh giá

cao là tổ B, tổ B là con ruột, còn tổ A là con nuôi. Lưu Tranh Tranh còn nói, muốn tồn tại ở công ty, nhất thiết phải làm một người có ích với

cấp trên, kế đến mới là có ích cho công ty, vì ở những thời khắc quan

trọng nhất cấp trên có thể giúp bạn một tay hoặc đá bạn một cái, nhưng

những người nương nhờ cấp trên cũng cần phải cẩn thận, vì cũng có ngày

cấp trên bị lật đổ.

Lúc đó tôi đã hỏi cô ta, vậy nên coi cấp trên là bạn hay thù?

Cô ta trả lời: “Nghĩ cho cấp trên giống như nghĩ cho bạn bè. Tuy

nhiên, khi làm việc vẫn phải làm cho mình”. Nói một cách đơn giản, bạn

cần phải đứng ở góc độ một người quản lý để suy nghĩ vấn đề, tuy nhiên,

phải làm việc theo lập trường của mình.

Nếu lúc này Lưu Tranh Tranh được tôi đang ngồi bên cạnh người tình

trong mộng của cô ta, chắc chắn sẽ dùng một ngữ điệu nghe như ngưỡng mộ

nhưng thật ra là đố kị để nói: “Cô đúng là cô nô tì tốt số!”.

Nghĩ tới đây, tôi quyết định tiếp tục giữ im lặng.

Nhưng Trương tổng không định như vậy, anh ta đột nhiên phá vỡ bầu

không khí im lặng này: “Cách đây không lâu, tôi vừa ly hôn với vợ cũ,

lúc đó tôi không thể hiểu được suy nghĩ của phụ nữ, chỉ cảm thấy họ vừa

cảm tính vừa lý tính, vừa khoan dung lại vừa bướng bỉnh, khiến người

khác không thể hiểu được. Phụ nữ luôn luôn thay đổi, nhưng trước khi

thay đổi không bao giờ chịu thông báo trước. Sau này, tôi đọc sách của

Hòa Mục, tôi bắt đầu hiểu hơn về vợ cũ, tôi mới phát hiện cuộc hôn nhân

của chúng tôi chấm dứt, phần lớn trách nhiệm thuộc về tôi”.

Những lời mà Trương tổng nói cũng giống như những gì mà anh ta hình

dung về vợ trước, vừa cảm tính lại vừa lý tính, vừa khoan dung lại vừa

bướng bỉnh, khơi gợi trí tò mò trong tôi. Anh ta không giống như nhiều

người đàn ông khác, đẩy trách nhiệm về phía phụ nữ, mà một mình gánh

chịu hết. Đây là một biểu hiện của sự khoan dung rộng lượng, tiềm ẩn

nhiều tố chất của một người đàn ông tốt trong thời đại mới.

Tôi quên mất điều mà mình tự nhủ lúc trước, liền tiếp lời: “Thực ra

phụ nữ rất dễ hiểu, chỉ có điều có những lúc người trong cuộc khó mà xé

kén thoát ra, chỉ có những người ngoài cuộc mới biết được vấn đề nằm ở

đâu”.

“Đúng vậy, lúc đó bạn bè xung quanh đều khuyên tôi, hãy nhịn một

chút, nhưng tôi lại thấy điều đó không cần thiết. Giờ thì tôi đã hối

hận, nhưng không biết phải níu kéo bằng cách nào.”

“Chỉ cần một người đàn ông chịu níu kéo, hơn nửa số phụ nữ sẽ tiếp nhận điều đó.”

Tôi đang nói dối, nhưng tôi không còn sự lựa chọn nào khác.

“Muộn quá rồi, cô ấy đã tái hôn.”

Không khí trong xe đột nhiên trở nên bi thương khiến tôi cảm thấy bất an.

Tôi cười gượng hai tiếng, nói: “Trên đời này thiếu gì cỏ thơm”.

Anh ta cũng cười nói: “Tiếc rằng tôi vẫn đang yêu đơn phương một nhành hoa”.

Lúc sắp đến nơi, tôi nói: “Trương tổng, anh dừng ở đây đi, anh hãy mau về nhà, hôm nay thực sự đã làm phiền anh”.

“Tôi đã đưa cô đến đây, vậy mà cô vẫn còn khách sáo như vậy? Từ sau cô cứ gọi thẳng tên tôi.”

Tôi ngạc nhiên, không thể gọi được tên anh ta, thực ra là không biết anh ta tên gì.

Tôi lại cười gượng hai tiếng, nói: “À… Vậy thì, tạm biệt”.

Xuống xe, tôi đứng nhìn xe của Trương tổng dần xa, rồi mới đi về hướng bệnh viện.

Tôi gặp Lê Bằng ở đại sảnh, anh dặn dò tôi hôm nay cả hai bà mẹ đã ăn những gì và mỗi lần uống thuốc phải chú ý ra s