
“Nhược Nhược”, nhưng em cũng là Nhược Nhược, một Nhược Nhược khác,
em cố tình lừa anh, bởi anh đã làm phiền em hơn một tháng trời. Xuất
phát từ phép lịch sự cũng như sự tò mò, em nhất định phải kết bạn với
anh.
Khoảng một phút sau, Vưu tiên sinh trả lời trên QQ.
Anh nói: Cảm ơn cô vì đã cho tôi biết suốt một tháng nay tôi không chỉ có một mình.
Tôi chớp mắt, trả lời bằng tin nhắn điện thoại: Đừng khách sáo, nhưng em cũng đã lừa gạt anh cả tháng nay, em xin lỗi.
Lại nửa phút nữa trôi qua, anh vẫn trả lời trên QQ: Nếu cô không phải là Nhược Nhược, vậy cô có thể nói cho tôi biêt, Nhược Nhược ở đâu
không?
Tôi trả lời: Có lẽ cô ấy là người dùng số này trước kia, hoặc trước
trước nữa, chỉ biết rằng, em đã dùng số này hơn tháng nay, em chưa thấy
ai gọi đến tìm Nhược Nhtrợc, ngoại trừ anh.
Anh trả lời: Cô ấy mất tích rồi.
Tôi nói tiếp: Đến cả số điện thoại cũng đổi.
Anh tiếp lời: Cô ấy thật nhẫn tâm.
Tôi trả lời: Sự dứt khoát của cô ấy, có lợi cho việc anh tìm người yêu khác.
Ví dụ như tôi. Nhưng có những điều không nên nói quá thẳng với đàn ông.
Lúc còn học đại học, tôi rất đố kị với một cô bạn học lớp bên cạnh,
không phải vì cô ta xinh hơn tôi, cũng không phải vì cô ta luôn được các bạn trai quý mến, càng không phải vì nhà cô ta nhiều tiền, chỉ là cậu
bạn trai tôi thích lại thích cô ta. Họ đã qua lại với nhau, rồi chia
tay. Tất cả quá trình đó diễn ra trong khoảng thời gian chưa đầy bốn
mươi tám tiếng đồng hồ, cậu bạn đó đã đau khổ muốn chết, còn cô ta, lại
đi tìm một người con trai khác.
Với tốc độ, sức hấp dẫn và việc thay người yêu như thay áo của cô ta, hỏi sao đám con gái không ghét cô ta cơ chứ?
Những cô gái đoan trang một chút sẽ nói: “Cô ta làm mất mặt con gái chúng ta quá”.
Còn tôi thì hỏi: “Con trai thích cô ta ở điểm gì?”.
Bạn bè trả lời tôi rằng: “Thích ở cái sự rẻ rúng mà cô ta mời chào đến tận cửa”.
Những lời mà bạn bè nói thật độc địa, nhưng rất đúng.
À đúng rồi, bọn con trai tặng cho cô ta biệt hiệu là: “Nhà vệ sinh công cộng”.
Tôi từng nghĩ thế này nhiều lần, nếu gặp lại cô ta lần nữa, chắc chắn tôi sẽ nói với cô ta rằng: “Có một chàng trai từng rất thích cô, nhưng
cô đã bỏ anh ấy. Và rồi anh ấy rơi vào tình cảnh rất tệ, nhưng tôi còn
tệ hơn, bởi tôi thích anh ấy, nhưng anh ấy lại không hề biết. Còn nữa,
đàn bà có sắc đẹp không bằng sống sao cho đẹp. Đàn bà sống đẹp cả cuộc
đời chỉ ngủ với một người đàn ông, cho đến khi thịt nát xương tan. Người đàn bà có sắc đẹp khiến đàn ông muốn xếp hàng để được ngủ cùng, nhưng
không có gã đàn ông nào muốn sống trong nhà vệ sinh công cộng, trừ khi
họ là người thu phí vào cửa”.
Nhưng cô nàng kia đã làm cho chàng trai mà tôi thầm thương trộm nhớ khi đó phải mê mệt.
Thế nên, chẳng cần nghĩ cũng biết tôi ghét “Nhược Nhược”, mặc dù tôi
chưa gặp Vưu tiên sinh lần nào, thế nhưng cô ta đã tồn tại giữa tôi và
anh.
Dường như Vưu tiên sinh đang suy nghĩ một cách rất thận trọng về đề nghị của tôi.
Anh nói: Tôi muốn gặp cô.
Đây là lần thứ hai anh nói muốn gặp tôi.
Tôi trả lời: Em cũng muốn gặp anh, nhưng em không có mặt mũi nào gặp anh, đến dũng khí để nghe giọng anh nói em cũng không có.
Vừa dứt lời, tôi đã hối hận về câu nói đó. Lập tức cứu vãn: Trừ khi anh tìm giúp em một lý do.
Anh trả lời: Tôi có ba lý do. Thứ nhất, cô đã lấy mất công thức nấu
canh của tôi. Thứ hai, tôi đã phải bỏ ra hai ngày để quan tâm đến cô.
Thứ ba, tôi phải xác minh lại xem cô là nam hay nữ.
Anh nói rất rõ ràng, mạch lạc, trực tiếp đánh vào điểm yếu nhất của
tôi, khiến tôi không cách nào phản bác, nhất là lý do cuối cùng của anh.
Tôi hỏi: Anh là luật sư phải không?
Anh trả lời: Không phải.
Tôi lại hỏi: Vậy anh là nhà biện luận?
Anh trả lời: Không phải.
Tôi hỏi tiếp: Ồ… Vậy anh là một văn nhân?
Anh đáp: Cũng không phải, tôi là một thương nhân.
Tôi như hiểu ra tất cả: Thảo nào anh rất giỏi mặc cả. Vừa biết tước
đi quyền lợi của đối phương, lại vừa làm cho đối phương cảm thấy mình có giá trị.
Anh gửi một mặt cười qua QQ cho tôi, nụ cười rất bí hiểm.
Chúng tôi hẹn nhau tại một quán lẩu ở trung tâm thành phố theo lời
anh nói, quán này nằm cách nhà của hai chúng tôi không xa, về mặt khoảng cách công bằng với cả hai.
Tôi hỏi anh, tại sao lại chọn nhà hàng lẩu.
Anh trả lời: Để có thể ngắm hoa qua làn hơi nước.
Tôi nghĩ, thế cũng tốt, bởi tôi vẫn chưa biết anh cao thấp, béo gầy
thế nào, đẹp hay xấu, nếu ngoại hình quá tệ thì may ra còn có khói nồi
lẩu cuốn hút tôi.
Đàn ông thường rất khó nói, nếu dáng người cao thì đầu óc lại không
tốt, đầu óc tốt thì vẻ bề ngoài lại thường không bắt mắt, vẻ bề ngoài
thu hút thì năng lực lại không tốt, năng lực tốt thì khả năng ăn nói lại tệ, nhưng một người đàn ông mà mặt nào cũng tốt lại không bao giờ để ý
đến tôi.
Cho dù là như vậy, tôi vẫn hy vọng mọi mặt Vưu tiên sinh đều tốt. Tuy nhiên, tôi không phải là người phụ nữ hoàn hảo, lại rất tự đề cao bản
thân.
Vì cuộc hẹn hò thần bí này, tôi gọi cho Miumiu để cô ấy tư vấn trang
phục cho mình. Cô ấy chọn cho tôi một chiếc váy lụa đen dài, lý do đưa
r