Vợ Có Thuật Của Vợ

Vợ Có Thuật Của Vợ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323323

Bình chọn: 9.5.00/10/332 lượt.

g phí thức ăn là một điều đáng xấu hổ để giữ tôi lại, đưa cho tôi chỗ củ cải đã để riêng trên nắp hộp cơm.

Tôi rất tức giận, thể hiện ý không muốn tiếp nhận.

Anh ta nói, anh ta biết tôi không ăn món ớt xanh trong suất cơm gà,

rồi bảo tôi cũng nhặt riêng ra và đưa cho anh ta ăn, trao đổi với nhau.

Tôi nén giận thỏa hiệp, sau đó lại thấy anh ta cười với tôi.

Kết quả là, ngày hôm sau và cả hôm sau nữa đều xảy ra chuyện tương

tự, tôi tức giận đưa cho cô bạn phụ trách gọi cơm hộp năm mươi đồng, bảo cô ấy từ sau chỉ gọi cơm cá, đồng thời rút ra được một kết luận: Những

người đàn ông kén ăn và ngay thẳng thường rất khó tính.

Sau khi hồi tưởng lại, anh chàng ngồi phía đối diện bắt đầu câu chuyện trước.

Anh ta nói: “Tôi còn nhớ, cô từng nói cô rung động trước một người đàn ông đã có bạn gái, may mà họ đã chia tay”.

Tôi đâu có nói may mà! Tôi rất bất hạnh đây chứ! Tôi thầm phản đối.

Anh ta lại nói: “Cô còn nói, anh ta theo đuổi cô rất cần mẫn, lẽ ra

cô không thích anh ta, nhưng anh chàng đó cứ bám dai như đỉa, thế nên cô đã động lòng”.

Tôi nắm chặt quả đấm dưới gầm bàn, cố gắng kiềm chế để mình không hất tung bàn rồi bỏ đi.

Anh ta nói tiếp: “Đúng là tôi đã chia tay bạn gái mình vào hôm qua”.

Anh ta lôi ra một tấm thiếp mời màu đỏ, đặt phía trước mặt tôi, rồi

mở ra cho tôi xem, dùng ngón trỏ chỉ vào dòng chữ phía trên đó.

Thân mời anh đến dự bữa cơm thân mật với chúng tôi vào ngày… tháng… năm… tại nhà hàng…

Cô dâu: Lâm Nhược, chú rể: Trương Lực.

Trương Lực? Trương Lực!

Tôi nhìn chằm chằm vào hai chữ đó, cố gắng nặn ra một khuôn mặt trong cái đầu trống rỗng của mình, con người đó đại để là có hai con mắt, một cái mũi, một cái mồm, nhưng sắp xếp chúng thế nào để thành một khuôn

mặt thì còn phải đợi suy nghĩ.

Điều này không quan trọng, quan trọng là chú rể lại là Trương Lực! Không lẽ đây là sự trùng hợp cùng họ, cùng tên?

Tôi là kẻ không thấy quan tài không nhỏ lệ, thế nên tôi gọi cho Trương Lực ngay trước mặt Lê Bằng.

Trương Lực vẫn không hề thay đổi, vẫn không làm tôi thất vọng, một

lần nữa anh là người lên tiếng trước: “Nhược Nhược, em hãy từ bỏ đi, em

không hợp với anh, anh cũng không hợp với em, em đừng làm chuyện khiến

mọi người khó xử, có thế em mới có thể sống vui vẻ được”.

Anh ta nói rất có lý, mà cũng có vẻ như đang nghĩ cho tôi, khiến tôi phải tán đồng.

Tôi nói: “Em gọi đến không phải muốn níu kéo anh, em gọi để chúc mừng anh, nghe nói anh sắp kết hôn?”.

Trương Lực rất ngạc nhiên, giọng điệu tỏ ra áy náy: “Hóa ra em đã biết rồi.”

Tôi nói: “Anh có ngại không nếu em đến tham dự?”

Trương Lực đáp: “Anh chỉ làm có mười mâm, e không đủ”.

Tôi trả lời: “Em sẽ tự mang ghế đến theo”.

Trương Lực vội nói: “Nhược Nhược, em đừng đùa nữa, anh biết anh có lỗi với em, em…”

Tôi gác máy, đây là lần đầu tiên tôi dập máy trước, cuối cùng thì tôi cũng thắng được một lần.

Sau đó, tôi nhìn người đàn ông đang ngồi phía đối diện lần nữa, cười nói: “Lê tổng, chúng ta cùng đi dự tiệc cưới nhé”.

À quên chưa giới thiệu, Vưu tiên sinh, Mèo đại gia, Phó tổng giám đốc Lê đều có một cái tên chung đăng ký trên hộ khẩu và chứng minh thư đó

là: Lê Bằng.

Vừa mở miệng hẹn Lê Bằng cùng tôi tham dự lễ cưới bí mật của bạn trai và bạn gái cũ, trong đầu tôi hiện lên một câu hỏi, câu hỏi này liên

quan đến xưng hô. Ban đầu, tôi gọi anh ta là Đại gia, sau khi bỏ việc,

tôi gọi anh là Vưu tiên sinh, bây giờ anh không còn là cấp trên của tôi, theo lẽ thường tôi nên gọi anh là Lê Bằng, chứ không phải Lê tổng.

Lúc này Lê Bằng mới nói: “Trương Lực chính là bạn trai cũ của cô?”.

Tôi suy nghĩ một lúc rồi nói: “Anh ta là bạn trai cũ của tôi, lý do

chia tay theo lời anh ta là do tính cách không hợp, nhưng thực tế là do

anh ta đã ngoại tình, ngoại tình với bạn gái cũ của anh”.

“Tính cách không hợp” là lý do chia tay muôn thuở.

Lê Bằng lại hỏi: “Loại đàn ông như vậy, tại sao ban đầu cô lại chọn anh ta?”

Ngữ điệu mà Lê Bằng hỏi câu này thật kỳ lạ. Nó vừa giống như ám chỉ

Trương Lực đã cám dỗ Lâm Nhược, lại có ý nói tôi có mắt không tròng.

Tôi rất tức giận nói: “Vậy tại sao anh lại chọn Lâm Nhược? Có phải

đàn ông các anh thường thích người như cô ta?”. Nếu là tôi lúc trước,

khi phản kháng lại Lê Bằng, có lẽ tôi sẽ nói thế này: “Có phải đàn ông

các anh thường thích loại người như cô ta?”. Hai câu nói chỉ khác nhau

một chữ, nhưng tính chất hoàn toàn khác nhau, may mà tôi không nói ra.

Lê Bằng hơi cau mày, hỏi lại tôi có quen Lâm Nhược không.

Tôi nói: “Không quen, thế nhưng tôi từng thích một người đàn ông đã từng có “quan hệ” với cô ta”.

Tôi cố ý nhấn mạnh hai từ “quan hệ”, và chắc chắn rằng với trí tưởng tượng phong phú của đàn ông ai cũng hiểu được ý nghĩa đó.

Lông mày của Lê Bằng càng cong hơn, dường như anh ta đã hiểu.

Tôi cũng phát hiện ra anh ta rất hay cau mày, cũng giống như trước kia, luôn có một sức hấp dẫn đặc biệt.

Lê Bằng trầm tư một lúc, khi bắt đầu lại câu chuyện vẫn là chủ đề

xoay quanh Trương Lực, chỉ có điều anh ta dùng cách hỏi vòng vo.

Anh ta nói: “Cô có thể kể cho tôi nghe về tình yêu gi


80s toys - Atari. I still have