
sẽ mặc áo đỏ và quần đỏ.
Anh ta nói: Màu đỏ là màu của cô dâu.
Tôi trả lời: Cô dâu sẽ mặc váy cưới trắng.
Anh ta im lặng một lúc, rồi nói, hy vọng tôi sẽ luôn ở bên cạnh anh
ta từ đầu đến cuối buổi tiệc và đừng hành động một cách nông nổi.
Tôi nói với anh ta rằng, nếu cô dâu muốn đánh tôi, thì anh ta phải là người đầu tiên đứng ra “trả miếng”.
Sau khi quyết định trang phục là đỏ và đen, chúng tôi lại cùng thảo luận xem hôm đó nên tặng quà gì.
Anh ta nói, tặng đồ trang trí pha lê.
Tôi lại cho rằng nên tặng đồ gia dụng.
Lê Bằng cho rằng, đồ trang trí pha lê mới thể hiện được hết thành ý.
Tôi lại nghĩ, đồ gia dụng mới thích hợp với đôi mèo mả gà đồng đó.
Sau một hồi tranh cãi, chúng tôi đi đến quyết định tặng pha lê, bởi vì anh ta là người trả tiền.
Anh ta nói: Đây là lần đầu tiên chúng ta thống nhất ý kiến với nhau, hóa ra cô cũng là người dễ thuyết phục đấy chứ.
Tôi trả lời: Bởi vì chúng ta có cùng chung lợi ích.
Tôi không thể không suy nghĩ lại về một sự thật: Tôi quen Lê Bằng mới chỉ vài tháng, nhưng không có hôm nào là chúng tôi không cãi nhau, lúc
đó anh ta là cấp trên của tôi. Sau khi nghỉ việc, tôi lại phải lắng nghe anh chàng Lê Bằng này tâm sự cả tháng trời, chúng tôi rất hòa hợp, xem
ra, thứ thay đổi vốn không phải là con người, mà là thân phận.
Thân phận thay đổi, tính cách mới càng rõ nét.
Trước khi tham dự tiệc cưới, tôi lại về thăm mẹ một chuyến.
Tôi thấy tôi cần phải kể với mẹ chuyện tình cảm của tôi hiện nay, nhưng nói thế nào lại là cả một vấn đề.
Mẹ tôi là người phụ nữ trung niên đã chịu nhiều tổn thương trong tình cảm, bà đang ở vào giai đoạn tiền mãn kinh và sắp ly hôn, nên có lẽ rất khó để chấp nhận sự thật rằng tôi đang giẫm lên vết xe đổ của bà, vì
vậy tôi quyết định sẽ kể câu chuyện với nội dung ngược lại.
Bạn biết đấy, một câu chuyện được kể ngược thường đem lại cho bạn nhiều điều bất ngờ.
Tôi nói: “Mẹ, con đã tìm được một người tốt hơn Trương Lực, khôi ngô tuấn tú, giàu có, lại chung thủy”.
Mẹ tôi vừa nghe thấy vậy liền đặt xẻng lật xuống, nhìn tôi một cách
nghiêm túc: “Trên đời này có người đàn ông nào chung thủy sao? Con ấm
đầu rồi”.
“Anh chàng này khá chung thủy, anh ấy đã cất công tìm bạn gái mình cả tháng nay, nhưng bạn gái anh ấy không biết trân trọng điều đó, lại còn
đi cưới một anh chàng củ cải lăng nhăng, con nghĩ, con sẽ thay cô ta
trân trọng anh chàng này.”
“Trước khi lấy mẹ, bố con đã thích một người phụ nữ khác, người phụ
nữ đó chê bố con nghèo nên đi lấy người khác, nhưng đến nay bố con vẫn
không thể quên được cô ta. Con không sợ anh chàng đó cũng không quên
được cô người yêu cũ sao?”
“Con thà chấp nhận việc anh ấy không quên được người cũ, chứ không mong sau này anh ấy lại có kẻ khác.”
Giống như bố tôi vậy, ông không quên được mẹ, nhưng cũng đã tìm được một người mới như ông kỳ vọng, ông thật tài giỏi.
Mẹ không tranh luận với tôi vấn đề này nữa, bà chỉ nói mỗi một câu: “Đường dài mới biết sức ngựa”.
Tôi cười, nói đế vào: “Đúng rồi mẹ ạ, thực ra trước khi Trương Lực
yêu người khác, con đã có cảm tình với anh chàng Vưu tiên sinh này rồi”.
Mẹ nhìn tôi một cái, dường như trút được một gánh nặng: “Thế cũng
tốt, thà con gái mẹ làm tổn thương người khác, còn hơn để người khác làm tổn thương con”.
Xưa kia vào cuối triều nhà Thanh, trọng thần Tăng Quốc Phiên từng hạ
lệnh cho Lý Thứ Thanh đưa quân đi đánh trận, Lý Thứ Thanh xuất quân trận nào thua trận đó. Khi Tăng Quốc Phiên vạch tội Lý Thứ Thanh đã viết bốn chữ: “Càng chiến càng bại”, sau đó Nhất Mộc Liêu đã cầu xin cho Lý Thứ
Thanh và đổi vị trí của bốn chữ đó thành “Càng bại càng chiến”. Nhờ vậy
mà Lý Thứ Thanh đã thoát tội chết.
Chỉ cần mẹ tôi không phải canh cánh trong lòng vì chuyện “tôi bị đá”, thì lời nói dối thiện chí chính là thứ đáng yêu nhất.
Kết thúc câu chuyện, mẹ tôi lấy ra một cuốn sách, đó là tác phẩm mới
của Hòa Mục có tên Giải mã đàn bà. Đây là cuốn kế tiếp sau tập sách Điều khiển đàn ông.
Mẹ nói: “Mẹ luôn ngưỡng mộ những người đàn ông như Hòa Mục, bởi cậu
ấy là người trung lập. Cậu ấy có thể đứng ở góc độ của đàn ông để giúp
họ lên tiếng, nhưng cũng có thể đứng ở góc độ đàn bà để thấu hiểu phụ
nữ”.
Tôi nói: “Cũng có thể Hòa Mục là một người phụ nữ. Chỉ có phụ nữ mới có thể hiểu được chính mình”.
Mẹ lại lấy ra một cuốn tạp chí có tên Niềm vui đọc sách, mấy chục năm nay, bà chỉ xem loại tạp chí này. Trong mắt bà, cuốn tạp chí này là
thước đo quyền uy của những người nổi tiếng. Bất cứ ai từng được phỏng
vấn trên tạp chí, đều là nhân vật nổi tiếng. Nửa năm trước, bà đã viết
một bức thư cho ban biên tập tạp chí Niềm vui đọc sách, kiến nghị họ nên phỏng vấn Hòa Mục, nhưng ban biên tập chẳng đoái hoài gì đến lá thư đó. Một tháng sau, bà gọi điện đến tòa soạn, người nhận điện thoại hứa hẹn
một cách khách sáo, nhưng vẫn không phỏng vấn nhân vật này. Lại một
tháng nữa trôi qua, mẹ nghe nói tổng biên tập của tờ tạp chí đó sống gần khu nhà của chúng tôi, thế là bà mua một giỏ hoa quả, đến tận nơi thăm
hỏi, nói chuyện hơn một tiếng đồng hồ, chẳng mấy mà Hòa Mục