
Tôi đáp: “Vì anh ta trót yêu một người phụ nữ”.
Lê Bằng im lặng rất lâu, mới vặn hỏi lại tôi: “Tại sao cô lại hỏi tôi những câu hỏi này?”.
Tôi trả lời: “Vì anh là đàn ông”.
Anh gửi cho tôi một mặt cười, còn nói đùa một câu: “Cô làm tôi chột dạ, tôi tưởng cô cho rằng tôi thích hợp chuyển giới”.
Tôi cũng cười. Khi bạn không biết nói gì nữa, thì nụ cười là ngn ngữ thích hợp nhất.
Sau buổi tôi hôm đó, tôi phát hiện ra rằng, sự tồn tại của Hòa Mục là một điều thần kỳ. Bởi chỉ cần một câu nói của anh ta, mà chủ đề nói
chuyện giữa tôi và Lê Bằng đã chuyển từ trao đổi kinh nghiệm thất bại
sang giới tính.
Ngày tham dự đám cưới của Trương Lực và Lâm Nhược, tôi lại được nghe đến cái tên “Hòa Mục” một lần nữa.
Trương Lực nói, Hòa Mục cũng đến.
Trương Lực nói câu này sau khi anh ta hỏi tôi vì sao lại đến.
Tôi đang khoác tay Lê Bằng: “Đây là bạn trai em, còn đây là quà mừng của chúng em”.
Trương Lực đón lấy quà tặng và hỏi chúng tôi đã yêu nhau bao lâu.
Tôi đáp: “Nửa năm”.
Sắc mặt Trương Lực rất khó coi, có lẽ đàn ông không thích bị cắm sừng như vậy. Thế nên anh ta ba hoa với tôi rằng, Hòa Mục cũng đến tham dự
lễ cưới của anh ta, vì Lâm Nhược rất hâm mộ người đó.
Lâm Nhược và tôi luôn thích cùng một người đàn ông, đúng lúc tôi bắt
đầu thần tượng Hòa Mục thì hôn lễ của cô ta lại sắp có được lời chúc
phúc của anh ấy.
Tôi truy hỏi Trương Lực đến cùng, Hòa Mục là vị nào?
Trương Lực đang bắt tay một vị khách khác, giơ ngón tay lên làm biểu
tượng “suỵt” với tôi, rồi nói: “Em đừng nói to thế, anh thích sự kín
đáo”.
Tôi chưa kịp hỏi tiếp thì đã bị Lê Bằng kéo đi.
Chúng tôi cùng nhau ngồi ở bàn số 1.
Bàn số 1 còn có bảy người khác, theo thứ tự là bố mẹ của Trương Lực, bố mẹ của Lâm Nhược và các cậu, các mợ của họ.
Tôi phụ trách hàn huyên cùng bố mẹ Trương Lực, còn Lê Bằng ôn lại chuyện cũ với bố mẹ Lâm Nhược.
Sắc mặt của bậc cha chú rất tệ, nhưng họ lại không thể sắp xếp chúng tôi ngồi vào bàn khác.
Lê Bằng giải thích: “Đó là bởi họ sợ chúng ta sẽ đi khắp nơi nói nhảm, nên mới xếp ngồi tại đây cho an toàn”.
Tôi cảm thấy Lê Bằng nói gì cũng có lý. Bất kể vấn đề gì khó khăn,
anh cũng đều có lời giải đáp. Sau đó, tôi nói nhỏ với Lê Bằng rằng tôi
tưởng Lâm Nhược sẽ mời tất cả bạn trai cũ đến, rồi xếp họ ngồi cùng một
bàn, vậy thì vui biết mấy.
Trước khi cô dâu xuất hiện, bố Trương Lực mở một chai rượu vang, rồi
rót cho tôi một ly to. Người nhà Trương Lực đều rõ tôi không biết uống
rượu, họ còn biết chỉ cần uống một ngụm là tôi choáng váng, không nói
nổi một câu lưu loát. Họ định dùng rượu giúp Trương Lực bịt mồm tôi.
Không hiểu hành động này của họ là do sợ hãi hay muốn che giấu sự xấu
hổ.
Tôi không định uống, nhưng Lê Bằng nói rằng, tôi chỉ cần nhấp một ngụm, còn lại để anh.
Tôi như được uống một liều thuốc trợ tim, uống liền một ngụm, chẳng
mấy mà tôi bắt đầu choáng váng, nên không nhìn rõ mặt mũi cô dâu đang
bước tới.
Không biết bao lâu sau, chỉ biết rằng trong thế giới mờ mờ ào ảo
trước mắt, tôi mơ hồ nhìn thấy hai cái bóng đen trắng đáng sợ đang bước
về phía mình. Bóng màu trắng mặc váy bồng, hở ngực. Bóng màu đen đeo
kính, trên cổ còn thắt dây thừng.
Họ bước đến càng gần, trong lòng tôi càng thấy sợ hãi, lập tức tóm chặt lấy tay Lê Bằng che lên mặt.
Lê Bằng cố rút tay ra, tôi bị buộc phải nhìn thấy những cái bóng đáng sợ lần nữa nên òa khóc.
Tôi lao vào lòng Lê Bằng, chỉ sợ cái bóng trắng sẽ lao vào cắn đứt động mạch chủ ở cổ mình.
Lê Bằng vừa phải trấn an tôi, lại vừa phải tiếp chuyện cùng họ.
Cuối cùng, Lê Bằng cam đoan bên tai tôi không ai có thể làm tổn thương tôi, tôi mới dám lộ mặt ra.
Nhưng cái bóng trắng đó không hề hòa nhã, nó chìa cánh tay về phía tôi, trên tay còn cầm một cốc máu.
Tôi sợ đến tột cùng, trong lúc lao vào lòng Lê Bằng lần nữa, đã vứt thứ nắm trong tay về phía bóng trắng.
Sau đó, cả hội trường ồn ào, lao xao nghe không rõ.
Tối hôm đó mẹ Trương Lực gọi điện trách móc mẹ tôi. Theo những lời bà ta nói, tôi đã phá hỏng đám cưới, không những hất cả cốc rượu vang vào
ngực Lâm Nhược, làm hỏng bộ váy cưới của cô ta, mà còn khiến cho bố Lâm
Nhược tăng xông, phải nhập viện.
Mẹ tôi nghe thấy vậy liền gọi điện cho tôi, nhưng tôi đã tắt máy.
Khi tỉnh lại, việc làm đầu tiên của tôi là vơ lấy điện thoại để xem
giờ. Thấy điện thoại đã tắt, tôi liền tìm sạc pin, nhưng tủ đầu giường
không có, trên đó chỉ có một chiếc đồng hồ của đàn ông.
Tôi không kịp nghĩ tại sao lại có chiếc đồng hồ của đàn ông ở đây,
tay vừa cầm nó lên thì liền nghe thấy tiếng lật sách phía sau.
Tôi ngoảnh đầu nhìn lại thì thấy Lê Bằng.
Lê Bằng cũng đang nhìn tôi và hỏi: “Cô tìm gì?”.
“Anh ở trong nhà tôi làm gì vậy!” Tôi trợn mắt lên nhìn Lê Bằng,
nhưng mắt tôi vẫn còn cay, rất khó để có thể mở ra một cách bình thường.
Sau đó, tôi phát hiện ra một sự thật, vội vàng nói: “Sao anh lại nằm trên giường của tôi!”.
Lê Bằng đặt cuốn tạp chí xuống, vỗ vỗ xuống đệm, rồi nói: “Đây là giường của tôi”.
“Giường của anh?”
“Đúng thế.”
“Anh mua à?”
“Đúng vậy.”
“Vậy tại sao tôi lại ở trên g