
nghẽo, nhưng ở cái xã hội phong kiến thể chế không
kiện toàn này, từ trong miệng hài tử trước mặt này nói ra, trực giác của nàng cho rằng hắn cũng không phải đang nói giỡn, ánh mắt lạnh như băng
kia càng làm cho nàng tin tưởng không nghi ngờ. Trừ bỏ gương mặt còn trẻ quá đỗi đáng yêu này ra, hắn thật sự không giống một hài tử!
“Ngươi muốn chết như thế nào? Tùy tiện chọn một cái!” Đoan Tuấn Mạc
Nhiên cười lạnh một tiếng, đột nhiên cảm giác được vẻ mặt kinh hãi há to miệng của nữ nhân xấu xí kia khá thú vị, hắn miễn cưỡng ngồi xuống chòi nghỉ mát, đôi con mắt vừa to vừa tròn lại vừa đáng yêu nhưng lạnh như
băng nhìn chằm chằm vào Lăng Tây Nhi.
“…” Lăng Tây Nhi ngây người, muốn xử tử nàng a, nàng chỉ kêu một câu tiểu quỷ mà thôi, oan uổng a!
“Như thế nào? Không chọn sao? Vậy dùng sở trường của ta là tốt rồi!”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng đứng lên, bên hông bộ hắc y là một cái đai lưng cũng màu đen, hắn gỡ xuống, bên trong lớp bọc màu đen bao quanh rõ ràng là một thanh nhuyễn kiếm sáng choang .
“Hù dọa!” Lăng Tây Nhi nhất thời kinh hãi, muốn chạy trốn, chưa đi
được vài bước, thân thể vừa di chuyển đã bị người nào đó bắt quay lại.
Xoay người, thanh nhuyễn kiếm tỏa ra hàn quang đã để ở trên chóp mũi
của Lăng Tây Nhi, cảm giác lạnh như băng của kim loại làm cho nàng cảm
giác mình đang ở trong địa ngục, nàng hơi nhíu nhíu mày liễu, kinh sợ ngước mắt, đôi mắt âm ngoan của người nào đó đã nheo lại, trong con
ngươi nhanh chóng tràn đầy sự khát máu.
“Ngươi suy xét cho rõ ràng nha, ta… Ta dù gì cũng là phu nhân của
Vương gia các ngươi, là Vương phi, Vương phi!”Thân thể Lăng Tây Nhi
không dám động đậy, chỉ có thể nhe răng nhếch miệng tỏ vẻ bất mãn, đao
kiếm của hắn không có mắt, chỉ cần không để tâm chút chút là cắt trúng
mũi của nàng rồi, nàng sẽ bị hủy dung, mặc dù bây giờ nàng hơi hơi xấu
một tí, nhưng lúc nàng muốn biến thành xinh đẹp đương nhiên sẽ biến trở
về như cũ đi !
“Vương phi?” Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười lạnh càng thêm ma mị, nàng nếu
không đề cập tới, hắn không ngờ thiếu chút nữa quên, cái ả nữ nhân xấu
xí quái dị, có tiếng thét chói tai này chính là Vô Diệm Vương phi của
hắn!
“Đúng vậy, ngươi nên biết, ta là Đoan Tuấn Vương phi a !” Lăng Tây
Nhi liều mạng nháy mắt, sợ tiểu quỷ này quên tiệt chuyện trọng yếu như
vậy.
“Vậy xin lỗi rồi, Vương phi!” Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười lạnh một tiếng, nhuyễn kiếm giơ lên, trực tiếp chém xuống!
“A!” Trực giác Lăng Tây Nhi kinh hãi, ngay sau đó hai mắt gắt gao
nhắm nghiền, rất lâu, rất lâu, chẳng những là trên gương mặt, thậm chí
ngay cả trên thân thể cũng cảm nhận được cơn đau đớn trong tưởng tượng !
Qua hồi lâu, Lăng Tây Nhi nhẹ nhàng chớp chớp mi mắt, chậm rãi mở ra
hai tròng mắt, trước mặt, chỉ có một một đống đá lộn xộn mà thôi, tiểu
quỷ kia sớm đã không thấy bóng dáng!
“Hừ, biết ngay tiểu quỷ làm người ta ghét này sợ thân phận Vương phi
của ta!” Lăng Tây Nhi dương dương tự đắc vỗ vỗ đôi tay nhỏ, thuận đường
xoa xoa cái mông nhỏ bé đau đớn, khập khiễng trở về phòng.
Sau núi giả, Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng nhìn về phương hướng Lăng
Tây Nhi biến mất, nhịn không được cười lạnh một tiếng, trong con mắt u
ám thâm thúy để lộ ra một loại sát ý. Bây giờ chưa phải thời cơ tốt nhất để xử tử nàng, chờ chuyện của “Thiên Địa Thịnh” giải quyết…
“Vương phi, ngươi đã trở lại, đây là bánh bao ngài muốn !” Nha hoàn
Lục Nhi đem một cái đĩa bánh bao đặt ở trên cái bàn tròn, không tình
nguyện đứng ở một bên.
Lăng Tây Nhi miễn cưỡng chớp mi mắt, không để ý tới nàng, mà trực
tiếp đi vào bên trong phòng ngủ, đem thân thể nhỏ bé ghé vào trên
giường .
“Vương phi… Ngươi làm sao vậy?” Lục Nhi rốt cuộc không nhịn được mở
miệng, nàng hồ nghi nhìn Lăng Tây Nhi nhe răng trợn mắt, trong con
ngươi có một tia khoái ý.
“Không có việc gì, ngươi đi ra ngoài trước đi!” Lăng Tây Nhi lạnh
lùng mở miệng, không cần quay đầu lại, nàng đã biết Lục Nhi nhất định
đang cười nhạo nàng, nếu như làm cho nàng ta biết nàng bị một tiểu quỷ
quẳng ngã trên đất, hừ hừ, không phải càng cho nàng ta thêm trò cười
sao.
“Vâng, Vương phi điện hạ!” Lục Nhi không hờn giận giật nhẹ cái miệng nhỏ nhắn, chậm rãi rời khỏi, khép cửa phòng lại.
“Chủ nhân, ngươi đã trở lại! ?” Lưu An hiển nhiên rất kinh ngạc,
không phải nói không đến mười ngày nửa tháng cũng chưa về sao? Như thế
nào mới đi ra ngoài một ngày đã trở lại rồi!
“Đã trở lại!” Lạnh lùng ngồi ở trong nhà chính nghỉ ngơi, trong đầu
Đoan Tuấn Mạc Nhiên tự nhiên hiện ra khuôn mặt nhỏ nhắn của Lăng Tây
Nhi, hắn nhẹ nhàng nhíu mày, cười lạnh một tiếng, trong con ngươi có một loại khoái ý khát máu.
“Lưu An, Lâm Y Y kia bị bắt đưa về phía hậu viện không khóc nháo
sao?” Cầm lấy chén trà Lưu An dâng, Đoan Tuấn Mạc Nhiên thả lỏng mi mắt
lạnh lùng mở miệng.
” Khởi bẩm Vương gia, không có, Vương phi không nói gì cả !” Lưu An kính cẩn lễ phép trả lời.
“Cái gì? Có đúng không?” Đoan Tuấn Mạc Nhiên trầm ngâm nói, trong con ngươi lần nữa xẹt qua một tia kinh dị. Tiểu thư khuê các, hẳn là phải
rất chú trọng chuyện này đi! Tính tìn