
để xác nhận lại lần nữa tên thư đồng nổi điên kia không có đuổi
theo, thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, thuận tiện đem thân thể nhét vào
trong đình nghỉ mát, mắt to chớp chớp, suy xét xem có nên cùng cái ác ma Vương gia kia thương lượng một chút hay không, đem cái thư đồng kia đến bệnh viện tâm thần đi, nhưng mà nghe nói đầu óc của vị Vương gia kia
cũng không phải rất bình thường, xem ra hay là thôi đi, cùng lắm sau này không cần trêu chọc thư đồng kia là tốt rồi!
“Đáng thương quá!” Lăng Tây Nhi mếu máo, khụt khịt mũi, khó có được
một người nam nhân ở cổ đại được nàng coi trọng, bộ dáng đáng yêu, khuôn mặt nhỏ nhắn làm cho người ta yêu thích, ngoại trừ tính cách kinh khủng đến cực điểm kia ra! Aii.., xem ra nàng vẫn là không thích người lãnh
khốc, ngẫm lại Lâm Kiếm Hồng kia mặc dù xấu xa, nhưng là so với hắn lại
dễ gần hơn rất nhiều!
Nhớ tới biểu lộ của Lâm Kiếm Hồng, nàng đột nhiên đỏ mặt, mắt to chớp chớp, bàn tay nhỏ bé ngượng ngùng kéo kéo góc áo, hắn có khỏe không?
Thương thế đã bình phục chưa, đáng tiếc nàng không học y khoa, mà là
ngành môi trường vô dụng, nếu có thể, nàng hi vọng Lâm Kiếm Hồng có thể
đứng lên, hắn không phải là một nam nhân cam tâm tình nguyện nằm ở trên
giường bị người lăng nhục!
Từ sau ngày đó, Lăng Tây Nhi không có việc gì liền trốn ở trong
phòng, nửa bước cũng không ra khỏi cửa phòng, để tránh đụng mặt tên thư
đồng hung ác kia, thấy người cũng đổi lại đi đường vòng, sợ mỗi người
thư đồng trong vương phủ này đều cũng là người không thể nói đạo lý như
vậy!
Ba ngày sau là thời gian tân nương tử lại mặt , sáng sớm, Lục Nhi mặc dù không cam tâm tình nguyện cũng phải tới giúp Lăng Tây Nhi trang
điểm, miệng dẩu cao lên, bởi vì hôm nay nàng đã nhận được tin tức xác
thực, Vương gia sẽ tự mình đến nhà Vương phi lại mặt!
Trong phòng khách, quản gia Lưu An đã chuẩn bị vài hòm lễ vật thật lớn, cẩn thận tự mình nghiệm thu, không có nửa điểm qua loa.
Đoan Tuấn Mạc Nhiên với khuôn mặt búp bê lạnh lùng như cũ ngồi ở một bên, con ngươi lạnh lùng nheo lại, lâm vào trầm tư.
“Lưu An, đi thay đổi y phục, hôm nay, ngươi là Đoan Tuấn Vương gia!”
Hắn lạnh lùng hạ lệnh, tranh thủ lúc cái nữ nhân vừa ngu ngốc lại vừa
xấu xí kia cho rằng Lưu An chính là Vương gia, như vậy, hắn càng có cơ
hội âm thầm điều tra nghe ngóng quan hệ của Lâm gia với thiên địa thịnh!
“Nhưng mà Vương gia, Vương phi nàng…” Lưu An cả kinh, có chút khó xử, Vương phi sẽ không tố giác sao?
“Nàng không biết ta chính là Đoan Tuấn Mạc Nhiên, ngược lại, nàng vẫn cho rằng ngươi là Vương gia!” Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng mở miệng,
trong con ngươi đen trong suốt quanh quẩn âm ngoan.
“Vâng, Vương gia!” Lưu An cúi người hành lễ lĩnh mệnh đi xuống.
Lăng Tây Nhi được Lục Nhi dìu ra cánh cửa của vương phủ, ở phía xa xa trông thấy một con ngựa cao to, bên trên là Đoan Tuấn Vương gia có dáng người cao lớn không nhịn được nhẹ thở dài một hơi, hắn vóc người cao
ngất, bộ dáng tuấn tú, khoảng tầm ba mươi tuổi, nhưng mà trên khuôn mặt
lại khuyết thiếu một cỗ khí phách, ngược lại, thư đồng đi bên cạnh hắn
kia mặc dù có một khuôn mặt búp bê đáng yêu, đôi mắt thật to chớp chớp,
cái miệng nho nhỏ đỏ au, nhưng mà khi hắn nhếch môi, khuôn mặt đã có một cỗ khí phách trời sinh, làm cho lòng người phải phát run.
Lục Nhi cầm tới một băng ghế, Lăng Tây Nhi dè dặt giẫm lên, cái mông
nhỏ bé xinh đẹp chậm rãi leo lên trên xe, giương mắt, con ngươi đối diện với Đoan Tuấn Mạc Nhiên đang ở một bên lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm,
hắn không giận, chẳng qua là nhếch bạc thần lạnh lùng nhìn chằm chằm
nàng, bỗng nhiên hắn nở nụ cười tàn nhẫn, lòng của nàng không biết tại
sao lại run lên, tròng mắt trừng to thành cái chuông đồng, nhanh chóng
trốn vào trong xe ngựa.
“Lục Nhi, ngươi trở về đi, Vương phi trên đường đi sẽ có người chiếu
cố!” Lưu An lạnh lùng lên tiếng, Lục Nhi trộm dò xét chân chính Đoan
Tuấn Mạc Nhiên một cái, vội vã thu mắt thuận theo, ngoan ngoãn hồi phủ.
Đoan Tuấn Mạc Nhiên bước lên lưng ngựa, một thân hắc y như ngọc trước gió, đi theo sát phía sau Lưu An, cũng không nói gì, chỉ là lạnh lùng
gật đầu, Lưu An vung tay lên, đội ngũ hướng về Lâm phủ ở Giang Nam bắt
đầu chậm rãi đi.
Những cơn mưa đầu mùa đã sớm qua đi, nhưng mưa lại vẫn rơi xuống
không ngừng, vừa mới lên đường nửa ngày, nguyên là bầu trời vạn dặm
không mây đột nhiên nổi lên mưa nhỏ, mưa không lớn nhưng quất vào người
lại lạnh thấm vào tận sâu trong da thịt, Lăng Tây Nhi lộ ra đầu nhỏ ngây ngốc nhìn vô số chỉ bạc bện thành màn sương mù kéo dài bao phủ quanh
cây cỏ um tùm trên con đường nhỏ ở trong rừng, thư đồng kia cùng những
thị vệ khác đồng thời cùng Vương gia đi ở trong mưa, quần áo sớm đã ướt
dầm dề, nhưng cổ họng lại không lên một tiếng nào, khuôn mặt luôn luôn
trong sáng, lúc này cũng âm u giống như mây đen trên bầu trời, đôi mắt
sáng khắc họa nên vẻ trào phúng và kiên nhẫn trên khuôn mặt, trong con
mắt to đen nhánh càng đầy sắc thái kiên nghị.
“Này, Vương gia đại nhân, trước hết có thể dừng lại tránh mưa một
chút được không? Mưa r