
ạnh mẽ bén nhọn. Bọn họ nhanh chóng thận trọng
đứng lên, thu lại ánh mắt bộ dáng phục tùng xếp thành một hàng, mỗi cử
động đều thể hiện ra có sự huấn luyện. Hắn lạnh lùng phất tay, thị vệ
lập tức lui về trong góc, mắt to lườm mắt nhỏ, lặng lẽ vắt khô nước mưa
trên người, thở cũng không dám thở mạnh.
“Chủ nhân, ngài đang tức giận sao?” Lưu An cung kính đứng ở phía
sau, thấp thỏm bất an nói. Đi theo phục vụ Đoan Tuấn Mạc Nhiên mười mấy
năm, mưa nhỏ như thế này là một bữa ăn sáng, chưa bao giờ dừng lại nghỉ
ngơi qua, nhưng hôm nay, chủ nhân lại đồng ý nghỉ ngơi , hắn không khỏi
hoài nghi có phải hắn đã ba mươi tuổi nên nhìn hoa mắt rồi hay không,
chẳng nhẽ chủ nhân không có gật đầu ra hiệu cho nghỉ ngơi.
“Không phải chuyện của ngươi, đây là quần áo khô, ngươi thay đi!”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng mở miệng, đem bao quần áo trước mặt ném
cho Lưu An.
“Chủ nhân, đây không phải là ngài muốn giết chết hạ nhân hay sao?
Trước hết ngài nên đem quần áo ướt sũng ra…” Lòng dạ Lưu An càng thấp
thỏm, không phải hắn, chẳng lẽ là Vô Diệm Vương phi kia? Hắn dè dặt đem
bao quần áo đưa ra trước mặt Đoan Tuấn Mạc Nhiên.
“Cho ngươi đổi lại thì ngươi đổi đi, đây là một mảnh tâm ý của cái nữ nhân xấu xí kia!” Đoan Tuấn Mạc Nhiên tàn khốc cười, con ngươi âm ngoan mà tà nạnh.
Cẩu? Cả đời này, hắn chưa từng chịu qua xưng hô như thế, hắn rất nhanh sẽ làm cho cái nữ nhân xấu xí kia hối hận!
“Vâng, chủ nhân!” Trong lòng Lưu An khó hiểu, nhưng cũng không dám
hỏi nhiều, cầm quần áo đổi lại, lặng lẽ ngồi ở bên cạnh Đoan Tuấn Mạc
Nhiên.
Lăng Tây Nhi một người ở trên xe đợi hồi lâu, không thấy mưa tạnh,
không khí ươn ướt, nàng ở trên xe nín từ sáng đến tối, trong lòng tất
nhiên là phiền muộn, thấy mọi người đều đi vào ngôi miếu đổ nát, nhưng
không nghe ai nói câu nào, trong lòng không khỏi thấy kỳ quái, vì vậy
lặng lẽ xuống xe ngựa, giầy thêu sạch sẽ xinh đẹp giẫm lên bùn, ống tay
áo che nước mưa cũng chạy vọt vào ngôi miếu đổ nát.
Nàng vào miếu, thấy mọi người đang nhắm mắt dưỡng thần, nhưng lại bởi vì nàng xuất hiện mà cũng mở ra hai tròng mắt, hơn mười con ngươi hiếu kỳ bắn ở trên người của nàng. Nàng xấu hổ cười cười, dùng ống tay áo
nhẹ nhàng lau đi nước mưa trên khuôn mặt nhỏ nhắn nhẹ giọng nói: “Vương
gia, ở trong xe ngựa thật sự khó chịu, ta có thể…” Nàng còn chưa nói hết lời, chỉ thấy con mắt của thư đồng kia sáng ngời, ngay sau đó tối sầm
lại, trực tiếp dùng con ngươi đen nhìn nàng chằm chằm, càng xem con
ngươi kia lại càng trở nên hung ác nham hiểm tà nạnh, cuối cùng nhìn đến mức trong lòng Lăng Tây Nhi cũng bốc lên hơi lạnh.
Dưới ánh lửa chiếu rọi, da thịt nàng lóng lánh giống như màu sắc thủy tinh không chút tỳ vết, ngũ quan càng tinh xảo xinh đẹp, hai tròng mắt
giống như sao ở trên trời, cái mũi thẳng xinh xắn, xương gò má như pho
tượng, hai gò má hồng hồng, chóp mũi cao cao, cái cằm tinh tế, cùng với
đôi môi đỏ thẫm như quả đào mật, hoàn mỹ mà bao quanh khuôn mặt là mái
tóc đen, bởi vì bị nước mưa ướt nhẹp mà sít sao dán ở trên mặt, giống
như hoa sen mới nở xinh đẹp ngưng động lòng người, điều đáng ngờ nhất,
là vết bớt bên trái mặt nàng đã không cánh mà bay, thay vào đó, trên ống tay áo màu trắng của nàng dính một vài vết mực.
Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười lạnh, trong nháy mắt, hắn thấy mình thực sự
là một thằng ngốc, chẳng trách nàng nói hắn là cẩu, thì ra nàng thật sự coi hắn như con chó nhỏ để chơi đùa!
Bàn tay to vươn ra, kéo Lăng Tây Nhi còn đang không hiểu có chuyện gì vào trong ngực, cùng lúc hai tròng mắt đột nhiên phun ra tia lửa tàn
bạo làm cho người ta sợ hãi, lực đạo trên tay cũng thình lình buộc chặt, ngay sau đó, biểu cảm của Lăng Tây Nhi rất phối hợp, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, nụ cười lấy lòng kia đông cứng ở trên mặt, nàng thấy thật
sự khó thở, chỉ có thể vươn dài đầu lưỡi ra hít thở từng ngụm lớn.
“Chủ nhân…” Lưu An khẩn trương tiến lên, nhỏ giọng nói, một câu nói,
làm cho Đoan Tuấn Mạc Nhiên càng phẫn nộ điên cuồng, hắn hét lớn một
tiếng, thân thể tuấn tuyệt bay lên không, bàn tay to mang theo Lăng Tây
Nhi vọt tới trên bờ tường của ngôi miếu đổ nát, ngay lập tức bụi đất bốc lên mù mịt, dưới hoàn cảnh này Lăng Tây Nhi hô hấp cực khổ, khuôn mặt
càng dính nhiều bụi đất, lần này, nàng thật sự thành Vô Diệm Vương phi.
“Chủ nhân, xin ngài buông tay đi, nếu tiếp tục như vậy, Vương phi sẽ
chết mất!” Lưu An không rõ Đoan Tuấn Mạc Nhiên vì sao phát hoả lớn như
vậy, dè dặt tiến lên, gấp đến độ chân tay luống cuống, muốn trực tiếp
gạt tay hắn ra, nhưng lại không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lăng Tây Nhi bắt đầu không ngừng lật qua lật lại, khuôn
mặt nhỏ nhắn biến thành màu đỏ tía.
Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười lạnh một tiếng buông bàn tay to ra, Lăng Tây Nhi giống như một cái lá cây rách nát rơi trên mặt đất, thở hổn hển
từng ngụm từng ngụm.
“Ngươi… Nổi điên cái gì hả…” Lăng Tây Nhi tức giận giơ tay lên chỉ.
“Lặp lại lần nữa!” Đoan Tuấn Mạc Nhiên chậm rãi xoay người, con mắt
băng lãnh lạnh lùng đánh giá Lăng Tây Nhi, trong con ngươi vốn đã