pacman, rainbows, and roller s
Vợ Đồng Chí, Cố Lên!

Vợ Đồng Chí, Cố Lên!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324113

Bình chọn: 10.00/10/411 lượt.

iếng. Hai

tiếng đó, cũng là hai tiếng, nhưng cô ngồi xe anh chạy bộ, Giang Tiềm

cực khổ hơn, Triệu Nhiễm Nhiễm càng đau lòng hơn

Triệu Nhiễm

Nhiễm về đến nhà, sờ tới một lớp bụi trên ghế sa lon, thấy vậy nửa tháng Giang Tiềm cũng chưa từng trở lại. Anh chính là như vậy, Triệu Nhiễm

Nhiễm không có thời gian tới, lúc anh nghỉ thà ở tại trong quân khu cũng không về xem một chút, nhưng hai người vừa xếp thời gian nghỉ để gặp

mặt, thì anh lập tức chạy về như tên lửa ngay.

Nhìn quanh bốn

phía một vòng, Triệu Nhiễm Nhiễm cởi áo khoác, lấy một chậu nước, thật

vui mừng lau đi bụi bậm tích lũy trong nhà. Mỗi món đồ bài biện trong

nhà đều là một mình họ chọn lựa, khắp nơi lộ ra sự tinh tế. Thời gian

Giang Tiềm rãnh không nhiều lắm, nhưng rất nguyện ý làm những chuyện

không ý nghĩa này với Triệu Nhiễm Nhiễm, lúc mua vật dùng đều cho ý

kiến, cũng đưa ra phản đối, không hề tỏ vẻ bực bội chút nào. Theo lời

của Giang Tiềm nói đúng là, thứ nhất nguyện ý cùng vợ cởi quần áo chơi;

thứ hai nguyện ý cùng vợ mặc trang phục chơi, dù sao chỉ cần hai người ở chung, làm cái gì cũng vui vẻ. Triệu Nhiễm Nhiễm rất hưởng thụ điều

này.

Thu thập xong đã đến buổi trưa, Triệu Nhiễm Nhiễm mệt đến cả người đều là mồ hôi, đơn giản tắm rửa sạch sẽ, ăn một chút, rồi lên

giường ngủ một lát, lúc thức dậy đã đến bốn giờ chiều.

Phòng bếp

có đầy đủ thiết bị như nồi chén bầu bồn lò vi ba, riệu Nhiễm Nhiễm đến

còn mang tới thịt gà tươi đã thái ra, nấm khô, khoai tây khô và rau dưa

trái cây mà Triệu phu nhân chuẩn bị. Kiểm tra số gạo còn dư lại lần

trước có bị mốc không, rồi Triệu Nhiễm Nhiễm vén tay áo lên bắt đầu

chuẩn bị bữa ăn tối, lúc này tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên. . . . . .

Triệu Nhiễm Nhiễm mở cửa ra, một bóng đen lập tức vọt vào. . . . . .

Cô bị đặt ở trên tường hôn vẫn hơi không rõ tình trạng, mặc dù biết là

Giang Tiềm, nhưng vẫn là lui đầu về phía sau, mắt tập trung lại mới nhìn rõ quả nhiên là cái mặt đen của Giang Tiềm.

Triệu Nhiễm Nhiễm dở khóc dở cười, người này gấp thành cái dạng gì chứ!

"Anh làm gì thế, làm em hoảng sợ."

Giang Tiềm ngẩng đầu lên cười he he, lại nhanh chóng hôn môi cô một cái, "Mới xong nhiệm vụ trở về, nghĩ tới em đã đến, nên cả quân khu cũng chưa về

đã chạy về nhà xem chút, ở dưới lầu đã nhìn thấy em ở trên ban công

rồi."

"Có bị thương không?" Triệu Nhiễm Nhiễm rà qua rà lại trên người anh, hơi khẩn trương.

"Không có, không có chút nào." Giang Tiềm ôm lấy cô, để hai chân cô tách ra

kẹp lại hông của mình, đi về phòng ngủ. "Nhớ em quá, trước nóng hổi nóng hổi với ông xã, một lát còn phải trở về quân khu đó."

"Anh còn về quân khu à?" Triệu Nhiễm Nhiễm giãy giụa, "Buổi tối có trở về không? Em còn muốn hầm gà cho anh ăn đây."

"Dĩ nhiên trở lại nha, chỉ báo cáo thôi, không mất bao nhiêu thời gian."

Triệu Nhiễm Nhiễm vẫn giãy giụa, "Vậy bây giờ anh hãy đi đi, đi sớm về sớm, em chờ anh ăn cơm."

Giang Tiềm vùi đầu cởi y phục của cô ra, nụ hôn không ngừng rơi trên làn da

lộ ra, "Còn có thời gian, một lát bọn họ tới đón anh."

Đang nói

chuyện, đã thuận lợi tiến vào, Giang Tiềm thoải mái thở dài, "Nhớ em

chết mất thôi, trở lại có thể gặp em ở nhà thật tốt quá."

Xong xuôi, hai người lại ôm nhau chậm chạp bất động, Giang Tiềm giật giật nhỏ giọng nói, "Buổi tối bồi thường anh đó."

Triệu Nhiễm Nhiễm cười ha ha, trêu chọc anh, "Không, phải phản công."

"Vậy anh bồi thường em." Da mặt của anh đã dày đến cảnh giới cực cao, "Anh bồi thường em, tối nay em đè anh đi."

Xe đón anh chờ ở dưới lầu đã bấm còi mấy lần rồi, Giang Tiềm cả thời gian

tắm cũng không có, lại vội vã mặc quần áo tốt vào, vừa ra đến trước cửa

còn níu lấy Triệu Nhiễm Nhiễm, "Một lát anh sẽ về, ở nhà ngoan ngoãn chờ anh."

Đưa đi Giang Tiềm, Triệu Nhiễm Nhiễm không tiếp tục ngủ

nướng, tắm đơn giản xong bắt đầu công việc lu bù lên ở trong phòng bếp.

Triệu phu nhân đau lòng vì bình thường Giang Tiềm huấn luyện khổ cực,

nên cố ý bảo người ta mua gà tươi từ nông thôn đến, cắt ra, rồi để Triệu Nhiễm Nhiễm mang đến cho Giang Tiềm bổ thân thể.

. . . . . . . . . . . .

Lúc Giang Tiềm gõ cửa phòng làm việc của Khuông Vĩ, Khuông Vĩ đang nằm ở

trên bàn viết báo cáo, mặt nặng nề trầm tư, đầu ngọn bút dừng lại ở trên tờ giấy, sửng sốt nửa ngày không viết được một chữ.

Mỗi lần cửa

phòng bị gõ vang, ý nghĩ thật vất vả mới tụ tập lại của Khuông Vĩ liền

'vút' bay, đặt bút xuống, thì sắc mặt liền không tốt nhìn người tới.

Giang Tiềm cười he he, cầm một hộp thuốc trên bàn lên, phối hợp 'rít rít'

hút. Trên bàn để hai phần báo cáo, một phần là của anh, phần khác cũng

là của anh.

"Đại đội trưởng, ngài cực khổ rồi?"

"Nói nhảm, lão tử viết một phần báo cáo cho cậu phải phí bao nhiêu tế bào não, cậu còn nhờ viết hai phần."

"Ai bảo anh nguyện ý đánh cuộc với tôi, nhớ ăn không nhớ đánh, cho tới bây giờ anh thắng nổi tôi sao?"

"Cậu nói xem hai người có phải đã hợp kế sẵn rồi không? Hở? Sao cô ấy tới đúng lúc thế?"

Giang Tiềm vui vẻ, đắc chí , "Vợ tôi nhớ tôi không chịu nổi, nghỉ liền vội vàng chạy tới xem chút."

Khuông Vĩ hừ hừ c