
ười mấy tiếng, trong lòng rõ như kiếng, khẳng định người ta
đã sớm biết hôm nay anh sẽ tới đây, lúc này mới không lo ngại gì mà đánh cuộc.
Khoe khoang, đắc chí.
Hai người cách không xa,
trong phòng lại mở quạt gió, lỗ mũi Khuông Vĩ lại còn bén nhạy như chó
vậy, Giang Tiềm mới vừa vào phòng, anh đã ngửi được cái mùi hôi và mùi
sau khi làm chuyện đó. Thật là tính tình không có tương lai mà, một chút thời gian cũng phải lợi dụng, lợi dụng thì lợi dụng đi, xong chuyện còn không tắm.
"Tôi nói nè đội trưởng Giang, cậu không tiết chế một chút sao?"
Giang Tiềm sửng sốt một chốc, lập tức liền phản ứng kịp anh nói gì, gương mặt đen cũng không đổi màu sắc, cười hì hì ngửi mình một cái, "Lão tử tiết
chế nữa sẽ thành thái giám, cũng đã lâu không có ở chung rồi."
Khuông Vĩ chột dạ sờ lỗ mũi một cái không có lên tiếng, anh luôn luôn sai bảo
một mình Giang Tiềm như cả đội người, ai bảo tiểu tử này toàn năng kia
mà, trừ không biết viết báo cáo.
"Nói đi, tới chỗ tôi làm gì, nói trước nhé, chớ hòng mơ tưởng xin nghỉ."
Giang Tiềm ưỡn nghiêm mặt nhét một hộp thuốc lá trên bàn vào trong túi áo
mình, lại uống trà xanh mà Khuông Vĩ pha từ sớm nhưng chưa kịp uống,
"Không xin nghỉ, thấy kết hôn lâu như vậy, ngài còn chưa có gặp mặt em
vợ, vừa đúng mới làm nhiệm vụ trở về cũng ở không, không bằng ngày mai
cùng đi họp gặp đi."
Khuông Vĩ liền hăng hái, trong nháy mắt quên mất báo cáo, không biến sắc duỗi thẳng thân thể ra, "Được đó, đãi tôi ở đâu?"
Giang Tiềm buột miệng cười, "Náo có, ngài hiểu lầm rồi, là anh chiêu đãi chúng tôi, anh phải tỏ một chút tâm ý chứ!"
"Không phải, tôi. . . ."
"Không lẽ anh đau lòng à!"
". . . . . ."
Giang Tiềm nhìn mặt khổ qua của Khuông Vĩ mà cười vui vẻ, "Được rồi được rồi, không đùa anh, mai tới nhà tôi đi, nhớ tới sớm đó."
Khuông Vĩ về mặt mồm mép luôn không thắng nổi tên vô lại này, hự nửa ngày mới toát
ra một câu, "Ngày mai mang người thân đi. . . . . ."
"Người yêu của anh. . . ."
"Con t." Khuông Vĩ vội vàng cắt đứt lời của anh, cắn răng nghiến lợi ném báo cáo về cho anh, "Nói dài dòng nữa thì mình viết."
Giang Tiềm làm động tác kéo khóa miệng, không hề nói nữa, ngồi ở chỗ đó mắt
trông mong nhìn anh. Khuông Vĩ tức giận nhắm mắt lại, "Còn có chuyện gì, có rắm mau thả, thả hết cút nhanh lên."
Giang Tiềm vừa đi ra ngoài vừa nói, "Ngày mai đừng quên mang quà tặng."
Khuông Vĩ đứng dậy muốn đạp anh, lại nghe anh cách thật xa vẫn còn kêu, "Trà
này thật là khó uống, anh đi uống nước tiểu mèo còn được hơn đấy."
. . . . . . . . . . . .
Lúc Giang Tiềm về đến nhà, Triệu Nhiễm Nhiễm cũng vừa bưng canh gà thơm
ngát lên bàn, nghe mùi là ngon rồi, bụng theo sát vang lên.
Triệu Nhiễm Nhiễm cười xoa bụng anh, "Sao không dè dặt chứ?"
Giang Tiềm ôm lấy cô, dùng râu đâm đâm, "Ăn cơm trước? Hay ăn em trước hở?"
"Tắm trước." Triệu Nhiễm Nhiễm che lỗ mũi mặt ghét bỏ, cố ý kéo dài âm thanh, "Thối. . . ."
Ai ngờ anh nhất quyết không tha dán lên, "Thối cũng không được ngại, nào có vợ ngại ông xã thối."
Triệu Nhiễm Nhiễm đẩy anh vào phòng tắm, "Nhanh đi tắm đi, ông xã thối."
Thừa dịp anh tắm, lại gia tăng tốc độ cắt rau cải, xào ớt xanh thịt, bỏ
nhiều muối, rồi lại tăng thêm một muỗng đường lớn vào, xong tự mình nếm
cũng không dễ ăn, liền nhăn nhăn nhó nhó bưng lên bàn, thấy hơi ngại.
Giang Tiềm tắm sạch sẽ, còn thoa một chút lotion mà Triệu Nhiễm Nhiễm đặt ở
trong phòng tắm, thật vui mừng ra ngoài cho cô ngửi, "Thơm hay không?"
Triệu Nhiễm Nhiễm không nhịn được phì cười, "Thơm, thơm, quá thơm luôn đó, thức ăn xong rồi."
Trước múc một chén canh cho anh uống, Giang Tiềm uống vào bụng thật nhanh,
còn chép miệng muốn nữa. Triệu Nhiễm Nhiễm cũng nguyện ý phục vụ anh,
nhìn anh ăn còn vui hơn mình ăn, bới cơm gắp thức ăn, nhưng lại không
đụng đến món ớt xanh.
"Anh muốn ăn ớt xanh."
"Món đó ăn không ngon." Lại gắp cục thịt cho anh, mình tự ăn ớt xanh.
"Ăn không ngon anh cũng muốn ăn."
"Chớ ăn món đó, thật không ngon, anh ăn thịt gà đi, mẹ em cố ý nhờ người ta mua từ nông thôn."
Giang Tiềm không nghe lời, tự gắp lấy, mới vừa bảo vào trong miệng thưởng
thức, liền nuốt vào mà không dám nhai, cổ họng vẫn thấy khô.
Triệu Nhiễm Nhiễm cười ngửa tới ngửa lui, "Đã nói ăn không ngon."
"Ai nói, ăn ngon."
"Ăn ngon vậy anh ăn hết rồi."
Giang Tiềm phong bế vị giác, thật sự ăn sạch hết, bị vợ cười một trận.
Cơm nước xong, Triệu Nhiễm Nhiễm rửa chén, Giang Tiềm tựa tại cửa phòng bếp nhìn cô, trong lòng hạnh phúc tràn đầy.
"Vợ, ngày mai chúng ta ở nhà chiêu đãi chiêu đãi Khuông Vĩ đi, anh đã hẹn anh ấy."
"Được, vậy ngày mai anh theo em đi mua món ăn. Anh được nghỉ chứ?"
Giang Tiềm gật đầu, "Nghỉ ngơi 2 ngày, chủ nhật mà. Xong chuyện ngày mai đi
thăm Tưởng Thị Phi và cha cậu ấy nữa, nghe nói tình huống cha của cậu ấy không tốt chút nào."
Trong lòng Triệu Nhiễm Nhiễm nặng nề mấy phần, xoay người nhìn anh, gật đầu một cái. Buổi tối bị dày vò quá mức, sáng ngày hôm sau Triệu Nhiễm Nhiễm không
rời giường nổi, bữa ăn sáng là do Giang Tiềm làm, thổi cháo cho nguội
rồi bưng đến bên giường đ