
n, cũng muốn ở chung
với sui gia, cho nên bọn họ cũng dẫn Tưởng Thị Phi đến khách sạn, cả tòa biệt thự nhỏ chỉ để lại cho hai vợ chồng mới.
Cả đêm lửa nóng không đề cập tới, buổi sáng Triệu Nhiễm Nhiễm bị tiếng chuông đồng hồ đánh thức khi nằm trong ngực Giang Tiềm.
"Ai vậy Giang Tiềm."
"Mẹ anh."
"Thế nào?"
"Trong nhà Tưởng Thị Phi đã xảy ra chuyện, rạng sáng hôm nay cậu ấy đã lái xe đi. . . . ."
Triệu Nhiễm Nhiễm dụi mắt, "Chuyện gì vội vã như vậy? Không phải anh ấy nói trở về chung với người nhà em sao."
Giang Tiềm ngáp, "Vợ cậu ấy siêu âm ra con gái, nên nói muốn phá thai, cậu ấy có thể không nóng nảy à."
Cơn buồn ngủ của Triệu Nhiễm Nhiễm mất ráo, người phụ nữ này quá ác. "Cũng
sắp sáu tháng rồi, qua một tháng nữa đứa bé sinh ra là có thể sống rồi,
bây giờ nạo thai là phá thai, là giết người."
"Mặc kệ cô ta."
Giang Tiềm lười biếng kéo cô qua dùng chân ngăn chận, "Tưởng Thị Phi đi
về thì không thể để chuyện như vậy xảy ra, huống chi có thể là người ta
có ý tưởng riêng đấy."
"Cho dù có ý nghĩ của mình cũng khiến người ta khinh bỉ."
"Được được được, khinh thường cô ta, ngủ tiếp một lát, đâu có liên quan chúng ta."
Trong lòng Triệu Nhiễm Nhiễm có chút không thể bình tĩnh, đừng xem cô không
có nhiệt tình yêu thương đứa bé, nhưng nghe nói chuyện này cũng khó
tránh khỏi tức giận khó bình, vốn ghét người phụ nữ kia rồi, hiện tại
càng thêm nhanh chóng thăng cấp.
"Đầu óc có bệnh, thật không biết sao các anh đều thích loại này." Câu sau nói rất nhỏ, Giang Tiềm cũng
không nghe rõ, nói nhao nhao nóng hổi một lát, thì bị Triệu Nhiễm Nhiễm
đẩy ra.
"Sao thế vợ?"
"Không có việc gì, thấy không đáng giá giùm Tưởng Thị Phi."
Giang Tiềm bi phẫn ré dài, lòng đồng tình của vợ lại nổi lên, Vương Đan thật
mẹ nó biết làm, tốt xấu mấy ngày nữa hãy làm, hiện tại trực tiếp ảnh
hưởng đến phúc lợi của anh.
"Vợ, anh mặc kệ chuyện bọn họ, về sau mang thai em cũng không cần lo lắng bé trai hay bé gái, nhà anh không
trọng nam khinh nữ, em cứ xem ba mẹ anh, trai hay gái cũng không để ý
đâu, có một đứa là được."
Triệu Nhiễm Nhiễm lườm anh một cái, "Vậy còn anh?"
"Con gái đi." Giang Tiềm vô cùng thành khẩn, xuất phát từ nội tâm, "Bé trai
bướng bỉnh lắm, em xem lúc anh còn nhỏ mẹ anh muốn đánh anh cũng không
bắt được, sinh bé gái đi, tốt nhất có dáng vẻ như em, anh quá đen."
Cho nên thật lâu về sau khi Giang Tiềm ôm đứa con trai đen như cục than của mình, ngẫm lại lời lúc này nói, thật muốn tát mình hai cái, đây tuyệt
đối là ông trời đùa giỡn với anh mà.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[1'>Bánh nhân đậu dính Thời gian một đám thân thích nhà họ Triệu trở về định ở buổi sáng sau
ngày cưới ba hôm, Tôn Kính Hồng vẫn nói nhao nhao quá gấp, nên ở lâu mấy ngày, dầu gì cũng đi dạo một vòng cảnh điểm thành phố M rồi hãy đi.
Người nhà họ Triệu ngỏ ý cảm ơn ý tốt, chỉ là công việc của mọi người
cũng quá bận rộn, không thể làm trễ nãi quá nhiều thời gian.
Lại
nói về hai vợ chồng mới cưới, buổi sáng mặc dù bị chuyện nhà chán ốm của Tưởng Thị Phi khuấy cho tâm trạng không tốt lắm, nhưng đảo mắt liền
quên, rời giường rửa mặt xong, tay cầm tay thật vui mừng đến khách sạn
cùng nhau ăn sáng với mọi người.
Ăn xong điểm tâm, theo đề nghị
của Tôn Kính Hồng, mọi người đi ô-tô đến một chỗ nghỉ mát nhỏ vùng ngoại thành ăn cá nước sông. Đều là thành quả lao động của mình, tự câu tự
ăn, nên mùi vị cực kỳ ngon.
Các loại cá hấp được dọn lên, Giang
Tiềm vội vàng gắp xuống phần bụng cá ngon nhất, vị ngọt nhất ở trước mặt mình bỏ vào trong chén Triệu Nhiễm Nhiễm.
"Phần thịt này ăn ngon, mau ăn."
Ngay trước mặt thân thích hai nhà, Triệu Nhiễm Nhiễm cũng hơi ngại, tay ở
dưới đáy bàn bấu bắp đùi của anh. Giang Tiềm giống như không cảm thấy
đau, trên mặt không có một chút biến hóa, tay dưới mặt bàn lại cầm tay
cô, mang tới giữa hai chân của mình. Triệu Nhiễm Nhiễm sợ lập tức rút
về, đỏ mặt thành tôm luộc chín.
Người trên bàn rối rít trêu ghẹo
anh, nói không nhìn ra Giang Tiềm còn rất biết đau lòng người khác, cũng không thể có vợ quên mẹ nhé.
Tôn Kính Hồng cũng không ngẩng đầu, "Lúc nó chưa có vợ cũng không nhớ đến tôi, chớ nói chi là đau lòng, giống y ba nó."
Thật ra thì Triệu phu nhân đặc biệt hài lòng điểm này của Tôn Kính Hồng, có
thể là hàng năm làm ăn quen rồi, nên không đặt tất cả tâm tư và chú ý ở
trên người Giang Tiềm, không tranh thủ tình cảm với con dâu, không làm
khó dễ con dâu. . . . Chính sách nuôi dưỡng tự do của Tôn Kính Hồng dành cho Giang Tiềm khiến Triệu phu nhân rất hài lòng.
"Nó biết đau lòng vợ thì tôi yên tâm, nếu không cứ cho rằng mình sanh ra một con khỉ đá không có tim không có phổi đấy."
Mọi người mừng rỡ, Giang Tiềm cũng vui vẻ, lại gắp một con mắt cá cho Triệu Nhiễm Nhiễm, suy nghĩ một chút, lại gắp một con khác cho Triệu Trí
Lược, "Ăn cái này, bổ mắt."
Hôm nay, tất cả mọi người thật vui
vẻ, buổi sáng ngày mai người nhà máy bay, Triệu Nhiễm Nhiễm và Giang
Tiềm tính toán mấy ngày sau trở lại thành phố S, buổi tối cô muốn ngủ
cùng Triệu phu nhân. Giang Tiềm mặt khổ đến có thể vặn ra nướ