
cậu nôn chưa." Sau đó hướng về phía cửa
lớn tiếng kêu, "Nào có đạo lý đón cô dâu xinh đẹp của chúng tôi đi dễ
dàng thế, Trương Lam em nói có đúng hay không?"
Trương Lam lớn tiếng hòa cùng, "Đúng."
Có lẽ chú rể bên ngoài cũng không kịp đợi, nên tự mình kêu số, "Bao tiền
lì xì đã chuẩn bị xong, hai vị em vợ, mau cho anh gặp vợ anh đi."
Triệu Trí Lược phun một ngụm nước ra, mọi người mừng rỡ.
"Không được, không được, chỉ có bao tiền lì xì thì không đủ thành ý."
"Vậy. . . . Các em còn muốn như thế nào chứ?" Giang Tiềm nóng nảy, níu lấy
Tưởng Thị Phi hỏi. Tưởng Thị Phi khoát khoát tay, anh làm sao biết, lúc
nãy vốn là do bọn họ đáp lời, nhưng Giang Tiềm chờ không kịp tự mình
đáp, hơn nữa còn trả lời thế. . . . Anh thật không nhịn được phì cười,
mất mặt quá.
Giang Tiềm hô to, "Mau mau mau, các vị em vợ, hít
đất, chạy cầu thang hay là đứng tấn, chỉ cần cho anh nhanh chóng đón vợ, có yêu cầu gì cứ việc nói."
Lại một hồi cười ầm lên, Tưởng Thị Phi khổ sở nhắm mắt lại, thật mất thể diện, mất hết cả mặt mũi.
"Những chuyện đó anh đều am hiểu, nên chúng tôi không muốn xem, anh liền thổ
lộ sâu sắc với Nhiễm Nhiễm nhà chúng tôi đi, trong sự tuyệt hảo phải
mang theo thực tế, trong sự lãng mạn phải có chân thân, trong tình yêu
sâu mang theo thành khẩn, phải. . . . Trước hết những thứ này đi, anh
chuẩn bị một chút."
Triệu Nhiễm Nhiễm cũng không kịp che miệng
Trương Lam, nhưng người ta nói xong rồi. Đây không phải gây khó cho
người ta sao, Giang Tiềm tốt nghiệp trung học thất bại rất nhiều lần,
chữ học được hầu như đều trả lại rồi, làm sao có thể bắt anh ấy viết
văn.
"Có lẽ hôm nay chị không thể thuận lợi gả đi."
Triệu Trí Lược gật đầu, vô cùng tán thành lời của cô.
Giang Tiềm bối rối, theo bản năng nhờ Tưởng Thị Phi giúp đỡ, Tưởng Thị Phi
lắc đầu như trống lắc, "Đừng hy vọng vào tôi, tôi không hơn anh được bao nhiêu đâu, nếu Đặng Vĩnh Đào ở đây thì tốt, anh ta rất kiêu ngạo về vấn đề này."
Ánh mắt Giang Tiềm sáng lên, vội vàng rút điện thoại ra gọi, vừa nghe vừa gật đầu, dặn dò anh, "Anh nói với Tưởng Thị Phi
trước, đừng cúp, chờ tôi một lát." Đặng Vĩnh Đào dĩ nhiên sẽ không cúp,
anh rất vui mừng có thể nghe hiện trường.
"Nhiễm Nhiễm, anh. . . . Cái gì em."
Triệu Nhiễm Nhiễm đỏ mặt, có một chỉ không hiểu hỏi lại, "Anh cái gì nó hở?"
Lúc này Tưởng Thị Phi đưa thẻ ghi chép cho anh, Giang Tiềm vừa nhìn liền sợ hãi rồi, lời này mặc dù ở trong lòng anh, nhưng thật sự là quá buồn
nôn, nhưng. . . . Vẫn phải nhắm mắt đọc tiếp.
Hắng giọng vang lên:
"Khát vọng cả đời anh là giấu kỹ em, sắp đặt thích đáng, giữ tỉ mỉ, không
khiến em kinh hoảng, không để em khổ sở, không cho em lưu lạc khắp nơi,
không để em không có chỗ dựa, anh biết, anh vẫn biết, em hiểu được lòng
anh. . . . ."
Lời tuy không nhiều lắm, nhưng vừa đọc xong, bên trong cửa lập tức vang lên tiếng khen.
Trương Lam cười trả lời, "Không tệ không tệ, đổi nguyện vọng cứu giúp cô gái
thành lời hứa chăm sóc chị tôi cả đời, được rồi, cửa này qua được, nhưng bao tiền lì xì không thể thiếu."
Giang Tiềm quản khỉ gió nguyên
sang của lời này là ai, có thể nhận được vợ thì mọi việc tốt đẹp, mau
chóng bảo Tưởng Thị Phi nhét bao tiền lì xì vào. Cánh cửa mở ra, chỉ có
một cánh tay duỗi ra huơ huơ, không cẩn thận liền nắm tay Tưởng Thị Phi. Giang Tiềm nhất thời mừng rỡ, "Ai ~~ đây là ai chứ? Sờ tay Tiểu Tưởng
chúng ta làm gì?" Tưởng Thị Phi hung ác cho anh một đấm.
Cái tay kia vội vàng buông ra, trong chốc lát lại duỗi ra ngoài nhặt bao tiền lì xì rơi trên đất lên.
Trần Tuyền vừa đỏ mặt chia bao đỏ cho mọi người, vừa hung hăng nói với Triệu Nhiễm Nhiễm, "Giang Tiềm nhà mấy người thật là xấu miệng."
Cửa
rốt cuộc được mở ra, Giang Tiềm nhìn liền thấy được Triệu Nhiễm Nhiễm
ngồi trong cùng đầu tiên, lúc ấy anh liền sửng sốt, đầu óc trống rỗng.
Không phải chưa từng gặp phụ nữ xinh đẹp, cũng không phải chưa từng thấy cô dâu xinh đẹp, nhưng người ngồi ở trong hôm nay, lại chỉ chân chân
chính chính thuộc về anh, Nhiễm Nhiễm của anh tuyệt đối là cô dâu xinh
đẹp nhất anh từng gặp, cũng là cô gái duy nhất khiến anh động lòng.
Bước chân không tự chủ liền đi về phía cô, sắp đến lại bị Triệu Trí Lược
ngăn lại. Triệu Trí Lược cũng không nói gì, chỉ đi tới trước mặt Triệu
Nhiễm Nhiễm, cúi người xuống, bế cô lên trở lại trước mặt Giang Tiềm,
trịnh trọng đặt cô vào trong ngực Giang Tiềm.
"Anh. . . . rể, em
giao chị cho anh." Nói xong, hơi ngại ngùng nghiêng đầu qua, "Không cho
phép ức hiếp chị ấy, nếu không gặp một lần đánh một lần."
Giang
Tiềm ôn Triệu Nhiễm Nhiễm vào trong ngực thật chặt, "Yên tâm đi, từ nay
về sau cậu không phải thiếu một người chị, mà là nhiều hơn một người
anh."
Cướp được vợ, Giang Tiềm liền xoay người sải bước đi gấp,
một nhóm người phía sau cười chọc chú rễ nóng lòng, anh cũng không để ý. Xuống lầu thận trọng đặt Triệu Nhiễm Nhiễm vào xe hoa rồi mình cũng
chui vào.
Phong tục là cô dâu nên xuất giá từ nhà mẹ, ngồi xe hoa đến hiện trường hôn lễ. Nhà mẹ Triệu Nhiễm Nhiễm ở cách xa, chỉ có thể
xuất giá từ khách sạn,