Vợ Đồng Chí, Cố Lên!

Vợ Đồng Chí, Cố Lên!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323954

Bình chọn: 9.5.00/10/395 lượt.

y đỡ cô, "Đi đâu?"

"Về nhà thiến chó."

Mặc dù Triệu Nhiễm Nhiễm bị tên Tả Tự đáng ghétchèn ép quá mức, nhưng sự

buồn bực vì mấy tấm hình lại giảm đi không ít, nhưng cô vẫn cảm thấy

bực, đầu tiên là đánh vỡ bí mật của bạn trai, lại bị Tả Tự đáng ghét khi dễ, cũng không biết gần đây bị vận rủi gì.

Cô một người, đơn độc đi ở bên lề đường, cúi đầu, ôm chặt túi vào trong ngực, cô độc giống

đang dùng phương thức như thế để sưởi ấm.

Tả Tự đuổi theo ra tới, thấy chính là một bóng lưng gầy gò cô đơn như thế, trong lòng đột nhiên đặc biệt hối hận mình tính tình hay chọc người đáng đánh đòn của mình.

Nhưng hết cách rồi, miệng anh quen chọc ghẹo, cũng không phải là một ngày hay hai ngày là có thể sửa lại.

Tả Tự đương nhiên thích cô, có lẽ Triệu Nhiễm Nhiễm cũng không nhớ, thật ra thì hai năm trước bọn họ đã gặp mặt.

"Ai, bệnh hay quên này ghê gớm thật, không hề nhớ gì. . . ." Tả Tự tự lẩm bẩm, sắc mặt có chút mất mát.

Thật ra thì chuyện cũ vô cùng vớ vẩn.

Năm ấy đại học bách khoa dược liệu SY của Tả Tự và viện y học JZ của Triệu

Nhiễm Nhiễm có một hoạt động trao đổi, Tả Tự làm đại biểu đi tới viện y

học JZ tiến hành trao đổi học tập trong một tuần lễ.

Khi đó Tả Tự còn chưa có đeo mắt kiếng, trên mặt cũng có mụn, nhưng quả thật đẹp

trai không giấu được, người đưa thơ tình, tặng chocolate ở trường anh

cũng không ít, huống chi là ở trường học nữ nhiều nam ít như viện y học

JZ.

Ngày ấy, anh ngồi ở trong phòng học lớn, bên cạnh theo thường lệ là một đám hoàn phì yến gầy vây lượn, anh ngược lại không thấy bài

xích, dĩ nhiên cũng không thể coi là hưởng thụ, nhưng mà thảo luận bóng

đá với mấy nữ sinh cả hậu vệ cũng không biết là gì, thì anh không nhịn

được, nhưng lại không thể đuổi người, bởi vì mang tiếng trao đổi, nói ra cho oai là: hữu nghị, nhiệt tình.

Triệu Nhiễm Nhiễm xông vào lúc này, mặt trái xoan nho nhỏ trắng trắng, bắt mắt nhất đúng là cặp mắt cong cong và lúm đồng tiền.

Anh cảm thấy này không hề đỏ mặt đưa bức thư tình cho anh trước mặt mọi

người, hành động cử chỉ hơi dạn dĩ, có lẽ cô ấy thẳng thắn vô tư, trong

ánh mắt đơn thuần tinh khiết lại lộ vẻ lẽ thẳng khí hùng. Điều này nói

rõ, nếu như không phải đã quen làm chuyện này, thì là thích anh vô cùng, không ngại mất mặt.

Tả Tự suy nghĩ một chút, phát hiện mình hy vọng là nguyên nhân thứ hai.

Lúc ấy, lần đầu tiên trong đời anh đỏ mặt.

Cho nên đêm hôm đó anh đến bên hồ nhỏ như trong thư tình ghi thì mới phát hiện, chờ anh là một cô bé vóc dáng đầy đặn.

Sự rung động lúc đầu chỉ đổi tới hai từ: một chậu nước lạnh cùng với. . . . Tự đa tình.

Gặp lại Triệu Nhiễm Nhiễm là nửa năm trước, ngày đầu tiên anh tới bệnh viện đi làm, khi đó cô gái này đã thực tập ở bệnh viện xong một năm, hơn nữa làm việc nửa năm rồi, trên mặt vẫn là vẻ tinh khiết ngây ngô.

Tả Tự cũng không phải là chính nhân quân tử gì, không ít lợi dụng chức vị

cho Triệu Nhiễm Nhiễm ngột ngạt, thỉnh thoảng bị cô vút một câu hai câu, anh còn cảm thấy rất vui vẻ.

Loại hứng thú tệ hại này tiến hành

tới cùng, Tả Tự kiên quyết không thừa nhận là mình không bỏ được mặt mũi chủ động theo đuổi Triệu Nhiễm Nhiễm, mà là hi vọng cô có thể tự động

tự giác si mê mình.

Anh vẫn biết Triệu Nhiễm Nhiễm chậm lụt,

nhưng không ngờ chậm lụt tới mức như thế, nửa năm sau đợi không nổi nữa

rồi, biết cô còn một em gái thông minh, nên anh tìm được Trương Lam.

Nhưng anh không ngờ chính là, Triệu Nhiễm Nhiễm đã yêu đương rồi.

Anh nghĩ, đến lúc nên gia tăng bước chân rồi. Triệu Nhiễm Nhiễm nắm di động trong lòng bàn tay, hết sức chuyên chú đi

đường, ngược lại bỏ quên cái đuôi sau lưng. Thật ra thì cô cũng từng

nghi ngờ, lần đầu tiên nhìn thấy Tả Tự đã cảm thấy nhìn cực kì quen mắt, rốt cuộc từng gặp mặt lúc nào đây?

Nghĩ tới nghĩ lui cũng không

có kết quả, chuyện quan trọng trước mắt là tìm taxi trống, cô không dám

đi một mình trên đường ban đêm.

Điện thoại di động vẫn không có

vang lên, mặc kệ là Giang Tiềm hay là Triệu Trí Lược đều không có gọi

đến, cô hơi thất vọng vì người trước không gọi đến, còn đối với người

sau, cô trực tiếp muốn vặn người.

Triệu Nhiễm Nhiễm rất là giận

em trai mình, hoàn toàn là giận chó đánh mèo rồi, biết rõ buổi tối cô

không dám đi đường ban đêm một mình cũng không biết gọi điện thoại hỏi

một tiếng.

Đang suy nghĩ, đột nhiên, sau lưng có người kéo cái túi cô đang ôm chặt trong ngực.

Cơ hồ là lập tức, tiếng kêu kinh trời của Triệu Nhiễm Nhiễm vang lên.

"A, ăn cướp a. . . . . ."

Tả Tự bị sợ đến nhảy lên, vội vàng đưa tay che miệng của cô, "Là tôi là tôi, kêu cọng lông chứ kêu."

Mắt Triệu Nhiễm Nhiễm mở thật to, nước mắt đều sắp chảy ra, ‘ưmh ưmh’ kêu lắc đầu.

Tả Tự buông tay ra, dở khóc dở cười, lúc nãy còn mềm lòng, lại không ngờ

cô ôm chặt túi chỉ là sợ bị cướp đoạt, không phải đáng thương đến mức

dùng để sưởi ấm! !

Tả Tự thấy bốn phía đã có người nhìn tới, đặc biệt không được tự nhiên lấy mắt kiếng xuống tới lau.

Anh vừa lấy xuống, Triệu Nhiễm Nhiễm liền chợt giật giật.

Đợi đã nào...! ! Tả Tự?

Cô nhớ lại năm đại học thứ ba, đoạn thời gian đại


Disneyland 1972 Love the old s