Polly po-cket
Vợ Đồng Chí, Cố Lên!

Vợ Đồng Chí, Cố Lên!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324414

Bình chọn: 7.00/10/441 lượt.

g núi tìm được cái ăn,

lại vừa đúng đụng phải một tổ ong tràn đầy mật đường. Chuyện như vậy quá dọa người rồi, sao anh lại chịu dùng sức như thế chứ, quá độc ác. . . . . .

. . . . . . . . . . . .

Sau đó Giang Tiềm ngủ một

lát, tỉnh lại vẫn là tinh thần phấn chấn, mà càng thêm sảng khoái. Ngón

tay sờ sờ phủ trên người cô, xoa nắn thế nào cũng không thấy đủ, cứ

muốn.

Anh thật rất thích, trắng mịn còn có chút thịt, đặc biệt có thủ cảm.

Triệu Nhiễm Nhiễm hơi có vẻ liễu yếu đu đưa theo gió, vai mỏng manh, eo thon, ngực nặng trĩu, mặc y phục không nhìn ra có thịt, chỉ khi nào cởi ra

sờ. . . . dù Giang Tiềm liên tục báo cho mình phải dịu dàng phải dịu

dàng ở trong lòng, nhưng có một mâm thịt béo non mềm đến chiêu đãi một

con sói đói cả mùa đông, thì Triệu Nhiễm Nhiễm thật là thê thảm.

Cô sợ đến không dám mở mắt ra.

"Em rốt cuộc còn phải giả bộ ngủ bao lâu?" Giang Tiềm gặm bả vai của cô một lúc lâu, mới cười hỏi.

Triệu Nhiễm Nhiễm mặc dù chưa mở mắt ra, nhưng gương mặt lại hơi đỏ. Cô cũng

muốn mở, nhưng sợ chọc tới anh nữa, huống chi cơ thể cũng không nhúc

nhích được, muốn đi vệ sinh cũng không nhấc chân nổi.

"Em không muốn tỉnh? Vậy. . . . . . Anh làm tiếp."

"Ai không muốn không muốn không muốn, em tỉnh, em tỉnh."

Giang Tiềm vui vẻ rồi, rốt cuộc chịu mặt đối mặt, lại ôm cô, mộtnụ hôn nóng

bỏng ấn xuống tiếp, hôn cô đến thiếu dưỡng khí, choáng váng.

Khi

Giang Tiềm lại muốn lật người lên tiếp thì Triệu Nhiễm Nhiễm quả quyết

ngăn lại anh, "Không được Giang Tiềm, chừa cho em chút sức đi."

Giang Tiềm hôn môi của cô một cái, mắt mỉm cười, dịu dàng như có thể chảy ra

nước, hoàn toàn khác dáng vẻ người lạ chớ tới gần như hôm qua. "Đói

chưa? Anh lấy gì cho em ăn nhé."

"Không đói bụng." Triệu Nhiễm

Nhiễm thử ngồi dậy, phía dưới có thứ gì nóng bỏng xông ra, khiến cô cắn

chặt môi không dám ngẩng đầu, "Em làm thêm buổi tối, phải đến bệnh

viện."

Thật ra thì cô làm ca đêm, khi nào thiếu người mới cần đến, nhưng cô không biết làm sao đối mặt anh.

"Xin phép nghỉ được không? Em đi nổi sao?"

"Ai nha, đáng ghét quá, anh đừng nói chuyện này." Triệu Nhiễm Nhiễm xấu hổ, tức giận, vừa đạp anh vừa che miệng anh.

"Được rồi được rồi, anh không nói." Giang Tiềm liền duỗi bàn tay ra hôn bàn

tay của cô, trong lòng ngọt ngào, thuận thế ôm vào trong ngực. "Mấy ngày em gặp chuyện không may anh trở về đại đội đặc chủng, không thể nói ra

nhiệm vụ, Nhiễm Nhiễm anh không phải cố ý không nhận điện thoại của em."

Triệu Nhiễm Nhiễm nhìn vết sẹo ở đuôi lông mày anh thật lâu không thể mở

miệng, "Anh bị thương?" Thật là hỏi nhảm, ngày đó cô cũng thấy được, bất quá khi đó đang bực bội nên cũng không để ý.

Giang Tiềm xem

thường, hỏi một đằng, trả lời một nẻo, "Về sau hai ta thật tốt, không

bao giờ giận nhau nữa được không? Ừ. . . . . . Hai ta kết hôn, về sau

anh nghe theo em hết, có được hay không? Gả cho anh có được hay không?"

Cô trầm mặc.

"Gả cho anh đi Nhiễm Nhiễm!"

"Bạn gái của anh. . . . ."

Giang Tiềm bó tay nhắm mắt, "Tổ tông, anh chỉ cho em, anh chỉ có thể cho em,

căn bản không thích nổi người khác, ban đầu là giận lẫy với em, nhưng

sau đó cảm thấy dù sống một mình cả đời, cũng không muốn uất ức mình ứng phó người khác nữa."

"Nhưng trong lòng anh vẫn rất không thoải mái, khó chịu."

"Em. . . ." Giang Tiềm khóc không ra nước mắt, kéo hai tay cô tát vào mặt

mình, "Cho em đánh mấy cái hả giận được không, còn không phải bởi vì em

cố tình gây sự anh mới hiểu lầm em sao, anh không so đo rồi, em cũng

đừng so đo mà!"

Triệu Nhiễm Nhiễm rút tay mình về, bị anh nhân

thể kéo vào trong ngực, "Nhiễm Nhiễm, anh rất nhớ em, em đừng mong đời

này anh sẽ buông tay nữa."

Triệu Nhiễm Nhiễm chôn ở trong ngực của anh, ngực có chút ngọt có chút chua, suy nghĩ một lát lại thấy không đúng. . . . . .

"Thì ra không kết hôn thì anh không nghe em!"

Đây là hài bẫy đấy, Giang Tiềm theo bản năng câm miệng. Nghe lời cô chính

là chuyện đương nhiên, nhưng nếu như nghĩ cặn kẽ, cô lại thấy dù sao có

lấy chồng hay không cũng không chia tay, thật sự không vội.

"Anh nói đi chứ."

". . . . . . Nghe. Chỉ là nghe bạn gái ai cũng có thể hiểu được, nhưng

nghe lời vợ nói sẽ làm người ta cảm thấy thật mất mặt, anh mặt mũi cũng

không cần, vậy em không cảm thấy rất thành công sao."

Triệu Nhiễm Nhiễm thật sự bị lừa dối, ngón tay vuốt vuốt vết sẹo bị đạn bắn trên

lồng ngực anh từng chút, tòa núi lớn nặng nề đè trong lòng cô mấy tháng

rốt cuộc biến mất, chỉ còn sự thỏa mãn tột đỉnh, không hề cảm thấy hối

hận.

. . . . . . . . . . . .

Mùa đông trời tối sớm, ngoài

cửa sổ đã bắt đầu tối đi. Giang Tiềm nhìn người phụ nữ trong ngực lại

ngủ nữa, liền hôn mấy cái rồi rón rén xuống giường. Anh thật vui mừng,

vừa ngâm nga một bài hát vừa xuống lầu mua một ít thức ăn về làm cơm

tối, còn muốn mua đu đủ pha sữa tươi, nhưng đu đủ kia nhìn không tươi,

nghĩ tới Triệu Nhiễm Nhiễm mặc dù bình thường không có gì đáng xem,

nhưng cởi quần áo ra thật đúng là đặc biệt, Giang Tiềm cảm thấy vui mừng giống như phát hiện một bí mật chỉ mình mình biết, quả