
hỉ ngơi, nhất định lát nữa tan ca phải đưa cô về nhà.
Triệu Nhiễm Nhiễm khuyên mấy lần, sau đó liền dẫn anh đến phòng trực đêm cho
anh nằm trên giường một lát, ban ngày cũng không ai đi vào.
An bài xong, cô lại bận rộn.
Vừa bận liền đến lúc trời đất u ám, cho đến khi y tá ca đêm tới tiếp nhận
liền liên tục nói với cô, nói gì phòng trực giường nóng không thoải mái, bạn trai ngủ ở đó không thẳng chân được, còn không bằng tìm phòng bệnh
trống thoải mái hơn. Lúc này Triệu Nhiễm Nhiễm mới nhớ tới, Giang Tiềm
còn ngủ ở phòng trực.
Chỉ là. . . . . .
"Chị Lưu, sao chị biết đó là bạn trai em?"
Y tá trực cười chế nhạo, "Bao nhiêu tuổi rồi, sao da mặt vẫn mỏng như thế, chính người ta nói."
Triệu Nhiễm Nhiễm há miệng, cô thật đúng là không biết phản bác thế nào, chỉ là không quen với cách xưng hô này lắm.
Giao ban xong, thay y phục, rồi lấy hai hộp penicilin từ chỗ Trần Tuyền muốn hai hộp, làm xong những việc vặt này mới đến phòng trực, chuẩn bị kêu
Giang Tiềm dậy, tùy tiện đi ra ngoài ăn chút gì, dầu gì cũng coi như hẹn hò.
Trong phòng trực ban đen như mực, Triệu Nhiễm Nhiễm mở đèn
lên, liền thấy Giang Tiềm ngồi trên giường lắc lắc chân chơi. Vốn cho là anh còn ngủ, lần này chợt bị sợ nhảy lên, "Sao anh không bật đèn?"
Giang Tiềm đứng lên, "Tôi nghĩ không cho mở lên."
"Cái này thì có cái gì không cho mở." Triệu Nhiễm Nhiễm cảm thấy người này
là cái cọc gỗ, cũng quá thành thật rồi, nhưng trong lòng lại mềm nhũn
mấy phần, "Phòng này không có cửa sổ, thường ngày từ chiều đã mở đèn,
tôi sợ quấy rầy anh ngủ mới không có mở."
Giang Tiềm lại cười ngây ngô, "Không có việc gì, không bật đèn cũng không sao, tôi chỉ ngồi thôi."
Triệu Nhiễm Nhiễm nói, "Tôi phải đi đưa thuốc cho em gái, anh chờ tôi ở cầu
thang một lát, xong chuyện chúng ta đi ra ngoài ăn chút gì."
Giang Tiềm liền vội vàng gật đầu.
Cái này là. . . . Hẹn hò nha
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[1'>Tsubu Tsubu Orange Mùa hè gần sáu giờ tối, khí trời vẫn còn rất nóng, không khí cũng không thoải mái, bụi bậm trải rộng.
Triệu Nhiễm Nhiễm đi ở phía trước, suy tính ăn cái gì. Thịt nướng? Cô không
thích ăn, trời cực nóng ăn chán ngán; món tây? Cũng không được, hoàn
cảnh quá yên tĩnh, với lại lúc đợi món ăn thì hai người ngồi chung thật
lúng túng.
Lẩu thì tạm được.
Ăn lẩu có một chỗ tốt, đó là
hai người không quen nhau lại cứng rắn ở chung, vốn không lời nào để
nói, nhưng ăn lẩu lại khác, xem nước lẩu, vội vàng chào hỏi rồi bỏ thức
ăn vào trong, thịt, đậu hũ, rau dưa, bánh phở. . . . bạn hỏi thăm tôi,
tôi kêu gọi bạn, bất tri bất giác quan hệ sẽ thân hơn, không khí cũng có thể mở ra, quan trọng hơn là sẽ không lúng túng.
Cô lập tức liền quyết định đi ăn lẩu.
Giang Tiềm vẫn không gần không xa đi theo phía sau, thấy cô vẫy tay, liền vội vàng đi mau mấy bước đuổi theo sóng vai với cô.
"Chúng ta đi ăn lẩu được không?"
Giang Tiềm gật đầu một cái, "Được, tôi không kén ăn."
Triệu Nhiễm Nhiễm vui vẻ, tổng cộng cùng nhau ăn hai bữa cơm, hai lần anh đều nói những lời này, rất dễ nuôi chứ sao.
Cô vui lên, lộ ra lúm đồng tiền nhỏ thật sâu, Giang Tiềm nhìn cả người
cũng sảng khoái, cảm thấy Triệu Nhiễm Nhiễm càng đẹp mắt hơn.
Cuối cùng, hai người chọn một nhà hàng lẩu thật lớn, hoàn cảnh chỉnh tề, ánh đèn sáng tỏ, ngồi vị trí cạnh cửa sổ còn có thể quan sát quang cảnh
thành phố, lúc không nói một lời cũng có thể xem là đang ngắm cảnh.
Triệu Nhiễm Nhiễm chọn rong biển và thịt dê liền đẩy thực đơn qua, Giang Tiềm thấy lượng cơm cô ăn thật sự quá nhỏ, cũng không thể không biết xấu hổ
gọi nhiều, lại gọi vài dĩa thịt, bánh phở, rau dưa, đậu hũ, cá viên
xong, liền buông thực đơn xuống.
Món ăn dọn lên, đến mười mấy dĩa lớn, có thể ăn hết sao?
Nhưng cô cũng không còn ngu mà hỏi, lượng cơm ăn của hai người đàn ông trong
nhà đều gấp hai ba lần cô, nhưng vẫn có người có thể ăn nhiều hơn, cô
chỉ từng thấy Dương Chấn Chấn - bạn trai Trương Lam ăn cơm, người ta
chưa bao giờ dùng chén nhỏ, ngại múc từng chén quá phiền toái, trực tiếp sử dụng bát to để ăn, bà ngoại cô xem Dương Chấn Chấn ăn cơm xem đến
nghiện, mỗi lần đều vui vẻ, vui vẻ hơn cả chính mình ăn.
Cơm nước no nê, nhìn qua mấy cái dĩa trống không, cuối cùng đánh giá ra lượng
cơm ăn của Giang Tiềm rồi, khẳng định chỉ có hơn chớ không kém Dương
Chấn Chấn, gọi món bánh ngọt thì cố ý kêu ba phần.
Đến gần kết thúc, Giang Tiềm vượt lên trước bỏ tiền tính tiền.
Triệu Nhiễm Nhiễm vốn tính toán tận chức địa chủ, bữa cơm này do cô mời,
nhưng đột nhiên liền nhớ lại Triệu Trí Lược từng nói một câu nói.
Em ấy nói: đàn ông hiện nay có mấy loại sau, đàn ông có tiền, hơn nữa
nguyện ý cho phụ nữ dùng tiền là người thành thật; nếu không chịu bỏ
tiền thì không thành thật; nếu dùng tiền của phụ nữ nghe lời của phụ nữ, thì kêu là trai bao, vậy thì quả thật không phải đàn ông.
Cô cảm thấy, Giang Tiềm rất nghe lời, mặc dù mình không phải bà xã của anh,
nhưng liên lụy đến vấn đề mặt mũi vẫn phải giữ, anh nguyện ý tiêu phí
thì tiêu, cũng không bao nhiêu tiền.
Rời khỏi nhà hàng lẩu, vẫn
chưa tới chín gi