
a thích sai bảo cậu ấy, nô dịch cậu ấy, dạy dỗ cậu ấy.”
“Tô Nhạc, chị đồng ý với
đại ca đi, không có chị, đại ca quá máu lạnh vô tình, chị dâu là hy vọng của
bọn em, là ánh mặt trời của bọn em.”
“Nhạc Nhạc bé nhỏ, tốt
xấu gì Ngụy Sở cũng là đại thần nổi tiếng trong trường chúng ta, cậu cũng đừng
kén chọn như thế, đàn ông tốt như vậy giờ không còn nhiều đâu.”
Mấy người bạn khác của
Ngụy Sở cũng bắt đầu làm thuyết khách, Tô Nhạc thấy dáng vẻ của bọn họ giống
như hận không thể thay cô đồng ý, không khỏi bật cười.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc
của người trước mặt, cho dù bị bạn bè trêu chọc như vậy, trên mặt anh vẫn không
có một chút ngượng ngùng, chỉ chăm chú chờ đáp án của cô.
“Nếu em đồng ý, sau này
cơm ai nấu?”
“Anh nấu.”
“Quần áo thì sao?”
“Anh giặt.”
“Sàn nhà nữa?”
“Anh lau.”
“Nếu em muốn ra ngoài?”
“Anh đi cùng.”
“Còn nếu anh thay lòng
đổi dạ thì sao?”
“Anh sẽ không thay lòng
đổi dạ, nếu anh thay lòng đổi dạ, tất cả tài sản đứng tên anh sẽ thuộc về em,
anh cũng sẽ cô đơn cả đời.”
Viền mắt Tô Nhạc ửng đỏ,
cô không phải loại người tham tiền tài, nhưng trên thế gian này có mấy người
đàn ông có thể thật sự bằng lòng giao tất cả tài sản cho vợ.
“Nếu không, ngày mai anh
lập tức sang tên toàn bộ tài sản cho em, chỉ cần em đồng ý lấy anh, những thứ
này chẳng đáng gì.” Ngụy Sở lo sợ Tô Nhạc nghi ngờ anh không thật lòng, lại sợ
Tô Nhạc hiểu lầm hình tượng của cô trong trái tim anh, vội nói: “Ý anh không
phải nói em thích tiền tài, chỉ muốn chứng minh với em, anh thật lòng với em.”
Nhân vật làm mưa làm gió
ở đại học B cuối cùng cũng nói năng lộn xộn, đánh mất phong độ bình thường.
“Sau này, chúng ta là
một, những gì của anh đều là của em, nếu em bằng lòng, những gì của em cũng có
thể là của anh. Em nói đi về hướng Đông, anh tuyệt đối sẽ không đi về hướng
Tây, càng không thể đi về phía Bắc hay Nam. Anh cũng sẽ không trói buộc cuộc
sống của em, hiện giờ em sống thế nào, sau này có thể sống như thế, anh sẽ
không yêu cầu em phải làm gì, những chuyện em muốn anh làm, anh sẽ cố gắng làm
bằng được. Vì vậy, Tô Nhạc, lấy anh đi.”
Tô Nhạc thật sự không ngờ
Ngụy Sở sẽ cầu hôn, cô nhớ tới chuyện Ngụy Sở học nấu ăn, cái tên trên tảng đá,
tấm ảnh trên màn hình vi tính, và cả một bộ sách trên giá sách kia. Từ khi qua
lại với Ngụy Sở tới nay, chưa bao giờ xảy ra chuyện khiến cô không vui, Ngụy Sở
không biết nói lời ngon ngọt nhưng anh lại làm không ít chuyện vì cô. Nhiều
khi, người đàn ông lẳng lặng giúp người phụ nữ sắp xếp mọi việc cẩn thận còn
khiến cho người ta cảm động hơn nhiều so với những lời nói ngon ngọt.
Tô Nhạc biết chính mình
không thích những người đàn ông miệng lưỡi trơn tru, Ngụy Sở trùng hợp là kiểu
người mà cô yêu thích nhất. Hiện giờ, nếu nói cô không rung động, không có tình
cảm với Ngụy Sở, đó là nói dối. Từ trước khi du ngoạn Phật sơn, cô đã rung động
với Ngụy Sở; còn khi thật sự yêu anh, có lẽ là lúc cô ngẫu nhiên nhìn thấy tên
mình trên tảng đá kia.
Con gái có quyền cảm
động, vì vậy mỗi một lần cảm động kia đều biến cảm tình của cô đối với Ngụy Sở
thành tình yêu, mấy ngày nay ở chung, tính cách hai người dường như cũng vô
cùng hòa hợp. Tuy cô mạnh mẽ, nhưng biết cái gì nên, cái gì không nên. Tuy Ngụy
Sở là nhân vật phong vân nhưng cũng biết cô mạnh mẽ nên có nhiều chuyện không
ép buộc cô, cuối cùng, hai người hình thành một cảm giác ăn ý như hiện giờ.
Người trước mặt còn giơ
chiếc nhẫn, Tô Nhạc nhìn ánh mắt mong chờ và căng thẳng của anh, mở miệng nói:
“Tài sản của anh, em không cần, cũng không có hứng thú.”
Câu này của Tô Nhạc vừa
ra khỏi miệng, vẻ mặt Ngụy Sở ngày càng buồn bã, mấy người ngồi trên ghế sô pha
xem kịch cũng lo lắng nhìn hai người.
“Không sao, anh…” sẽ tiếp
tục cố gắng.
“Nhưng, gả cho anh thì có
thể.” Tô Nhạc giơ tay tới trước mặt Ngụy Sở.
“Cái gì?” Ngụy Sở ngơ
ngác nhìn Tô Nhạc.
“Sao? Anh tiếc cái nhẫn
này à?” Tô Nhạc vừa nói vừa rút tay lại, bị Ngụy Sở kịp phản ứng, vội vàng nắm
chặt: “Đồng ý rồi, sao có thể hối hận được?!”
Bàn tay Ngụy Sở hơi run
run, anh lấy nhẫn ra, cẩn thận đeo vào ngón tay Tô Nhạc, hôn lên mu bàn tay cô:
“Anh rất vui.”
“Đồ ngốc, còn quỳ trên
mặt đất làm gì, quỳ thoải mái lắm sao?” Tô Nhạc gõ lên đầu anh.
“Đây là đại ca đang luyện
tập, sau này quỳ bàn phím cũng đỡ đau khổ.” Trần Húc thấy sếp lớn nhà mình đã
giải quyết xong chuyện lớn của đời người, tự cảm thấy có hy vọng tăng lương,
vui vẻ nói: “Đại ca, anh nhớ mời bọn em một bữa nhé.”
“Đồ cậu vừa ăn còn chưa
tiêu, lại muốn ăn nữa?” Đối mặt với nhân viên của mình, Ngụy Sở sẽ không dịu
dàng như thế: “Tinh thần tốt như vậy à, cuối tuần này cậu tăng ca, làm cho xong
mấy đồ án tiếp theo đi.”
“Đại ca, anh đang nói đùa
đúng không?” Hối hận vừa rồi đã nhanh mồm nhanh miệng, Trần Húc bắt đầu cảm
thấy muốn ứa nước mắt.
“Đối với cậu, tôi chưa
bao giờ nói đùa.” Ngụy Sở mỉm cười khiến Trần Húc rùng mình một cái.
Mấy người bạn lại trêu
đùa một lát, rồi tự giác đứng dậy tạm biệt, để lại không gian riêng cho hai
người. Tô Nhạc ngồi trên sô