
, chờ bọn họ đi xa mới lấy di động ra, gọi cho bạn thân.
“Bình Bình, cậu có biết
tớ vừa nhìn thấy ai không? Ngụy đại thần và Tô Nhạc nhé… Tớ biết hai người hẹn
hò không phải tin tức mới, nhưng bọn họ ở chung, ở chung ấy… Thật mà, tớ thấy
bọn họ cùng đi mua đồ ăn, Ngụy đại thần dịu dàng với Tô Nhạc muốn chết…”
Không lâu sau, hầu hết
bạn học đại học B đều biết Ngụy Sở với Tô Nhạc tình cảm thắm thiết, dịu dàng
như nước. Sau đó, chuyện này càng truyền càng xa, tam sao thất bản, cuối cùng
phát triển thành Ngụy Sở sợ vợ, Tô Nhạc là sư tử Hà Đông. Mặc kệ lời đồn này
bay qua miệng của bao nhiêu người, trèo đèo lội suối, cuối cùng đã biến thành
phiên bản như thế, nhưng có một điều có thể khẳng định, đó là sự si tình của
Ngụy đại thần đối với Tô Nhạc là bất biến.
Khi Ngụy Sở và Tô Nhạc
đem nguyên liệu nấu ăn về đến nhà thì trước cửa đã có mấy bóng người quen
thuộc, những người này Tô Nhạc đều đã gặp, Trần Húc, Lương Quang, Đường Dao,
Tào Ngu Đông, chờ chút, khiến cho Tô Nhạc bất ngờ là Trần Nguyệt cũng ở trong
số đó.
Tô Nhạc cầm lấy chiếc
chìa khóa trên tay Ngụy Sở mở rộng cửa, Trần Nguyệt cười hì hì bước đến bên
cạnh cô: “Lần đầu tiên tới nhà đại thần làm khách đã được đại thần đích thân
xuống bếp, đây đúng là quá may mắn.”
Đường Dao hiếu kỳ hỏi:
“Vì sao em không đoán là Tô Nhạc nấu ăn?”
Trần Nguyệt bình tĩnh thở
dài: “Chị ạ, Tô Nhạc chỉ biết làm hai món ăn, một là cải xào, hai là khoai tây
luộc, món duy nhất nấu không tệ là mì ăn liền.” Nói xong, cô nàng còn chỉ những
túi lớn túi nhỏ nguyên liệu trong tay Ngụy Sở: “Chị nghĩ mấy thứ này là những
thứ Tô Nhạc có thể làm được sao?”
Tô Nhạc mở cửa, vừa đổi
dép vừa trợn mắt nhìn Trần Nguyệt: “Cậu còn nói lung tung nữa là trưa nay cho
ăn cơm không.”
“Aiz, đại thần, Tô Nhạc
không cho em ăn, anh định thế nào?” Trần Nguyệt đau khổ nhìn Ngụy Sở.
Ngụy Sở cười cười: “Những
chuyện này đều do Tiểu Nhạc quyết định.”
“Đại thần, anh quá mất
phong độ rồi.” Trần Nguyệt vào nhà, cũng đổi dép theo chủ nhà, dùng ánh mắt
“con gái gả chồng như bát nước hắt đi” nhìn Tô Nhạc: “Nhạc Nhạc bé nhỏ, đừng
tưởng cậu có đại thần làm chỗ dựa mà lên mặt, cứ đợi đấy.”
Tô Nhạc từ trong phòng
lấy hạt dưa, đồ ăn vặt ra, không thèm để ý tới Trần Nguyệt mà bắt chuyện với
những người khác, mời họ ngồi rồi vào phòng bếp theo Ngụy Sở.
“Em ra nói chuyện với bạn
đi, một mình anh làm là được.” Ngụy Sở nhìn mấy người bạn không hề có sự khách
sáo của khách mời, bật cười cầm nguyên liệu nấu ăn vào phòng bếp.
Đường Dao cầm một quả
hạch trong tay, lắc đầu thở dài: “Từ khi có Tô Nhạc làm bạn gái, Ngụy Sở chịu
khó hơn không ít.” Nói xong, cô còn đụng vào ông chồng nhà mình: “Nhìn mà học
tập đi anh yêu.”
Lương Quang chỉ có thể
cười khổ, không nói gì, có tấm gương như Ngụy Sở ở đây, mấy người bọn họ đều
biến thành không đủ tư cách trước mặt vợ yêu.
Cơm trưa tuy không phải
sơn hào mỹ vị, trứng cá muối, vây cá, nhưng cũng coi như phong phú, cơm nước
xong, mọi người ngồi trên sô pha nói chuyện phiếm.
“Đại ca, tình cảm của anh
và Tô Nhạc đã tốt như vậy rồi, lúc nào định cho bọn em uống rượu mừng đây?”
Trần Húc rung đùi đắc ý: “Đối với người đẹp, ra tay phải nhanh, chuẩn, dứt
khoát.”
Tô Nhạc nghe vậy, không
được tự nhiên mà hướng ánh mắt về phía ti vi, nhưng Ngụy Sở lại nghiêm túc nói:
“Cậu nói có lý.” Vì vậy, gương mặt Tô Nhạc cuối cùng cũng đỏ lên.
Mấy người khác cũng đùa
giỡn theo, Trần Nguyệt sáp lại gần Tô Nhạc: “Này, Nhạc Nhạc bé nhỏ, nếu Ngụy
đại thần cầu hôn, cậu có đồng ý không?”
Tô Nhạc nghiến răng nhìn
Trần Nguyệt: “Trưa nay ăn nhiều như vậy mà vẫn chưa lấp được cái miệng cậu, lần
sau đừng ăn nữa, chỉ phí cơm.”
Trần Nguyệt không thèm để
mắt đến loại uy hiếp này: “Tớ biết thật ra cậu chỉ đang xấu hổ thôi, nói thật,
đại thần không tệ, lấy anh ấy cậu sẽ không thiệt thòi.”
Tô Nhạc còn chưa kịp đáp
lại Trần Nguyệt đã nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên. Cô liếc mắt nhìn mấy
người ngồi im trên sô pha, rồi lại nhìn Ngụy Sở không biết đã về phòng từ lúc
nào, đành phải đứng dậy đi mở cửa. Cửa vừa mở ra, một bó hoa hồng lớn rực rỡ
đang xuất hiện trước mặt cô, Tô Nhạc ngây người lần nữa.
“Xin hỏi, chị có phải Tô
Nhạc tiểu thư không?” Nhân viên đưa bó hoa tới trước mặt cô: “Đây là hoa Ngụy
tiên sinh gửi tặng chị, mời ký nhận.”
Tô Nhạc nhìn bó hoa hồng
trên dưới một trăm bông này, ngẩn người ký tên, ôm bó hoa vào lòng, Ngụy Sở
đang đùa cái gì đây, cũng chẳng phải ngày gì đặc biệt, tặng hoa hồng làm gì?
Cô đóng cửa lại, xoay
người đã cảm thấy trước mặt có một bóng người, còn chưa kịp phản ứng, đã thấy
Ngụy Sở quỳ một gối xuống trước mặt cô, trong tay còn nâng một chiếc hộp trang
sức màu đỏ, trong hộp là một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh.
“Tô Nhạc, lấy anh nhé.”
Tô Nhạc hơi hé miệng,
ngẩn người nhìn Ngụy Sở, lại nhìn mấy người ngồi trên sô pha, cuối cùng cô cũng
hiểu vì sao Ngụy Sở lại mời bọn họ tới dùng cơm, thì ra để làm chứng cho anh.
Thấy Tô Nhạc không có
phản ứng, Đường Dao mở đầu nói: “Tô Nhạc, em đồng ý đi, đồng ý rồi, em có thể
thỏ