
o chị một tấm thiếp mời nhé.”
“Vâng, nhất định rồi ạ.”
Khi Tô Nhạc ra khỏi phòng
làm việc của Giang Đình, nụ cười còn nở trên môi.
Bát quái là thứ truyền
rất nhanh trong giới văn phòng, chưa tới một ngày, toàn bộ công ty Bách Sinh
đều biết trên ngón tay áp út bên phải của Tô Nhạc có một chiếc nhẫn kim cương.
Tất cả các đồng nghiệp nữ từ tầng cao nhất xuống tầng thấp nhất đều cảm thán,
thì ra tổng giám đốc Ngụy đã cầu hôn Tô Nhạc, thậm chí có người còn dùng nửa
ngày để nghiên cứu, cho ra một kết luận rằng chiếc nhẫn kim cương kia rất đắt
tiền.
Con gái luôn luôn có niềm
quan tâm đặc biệt đối với những thứ như nhẫn kim cương, tuy chính Tô Nhạc không
có ý khoe khoang nhưng khắp công ty đã biết chuyện tổng giám đốc Ngụy dùng
nhiều tiền mua nhẫn kim cương để cầu hôn Tô Nhạc.
Khi tin tức này truyền
đến Kim Sở, từ trên xuống dưới Kim Sở đều chợt hiểu ra, thảo nào hôm nay sếp
lớn lại cười tươi như hoa như thế, thì ra đã cầu hôn thành công, người trong
lòng đã tới tay rồi.
Buổi chiều tan tầm, Ngụy
Sở đến đón Tô Nhạc như mọi ngày, thỉnh thoảng gặp được một số nhân viên có quan
hệ tốt với Tô Nhạc, bọn họ đều cười ha ha tiến lên bắt chuyện: “Chúc mừng tổng
giám đốc Ngụy.”
Đối với bất cứ ai Ngụy Sở
đều mỉm cười nói cảm ơn, điều này lại càng khiến những nhân viên công ty Bách
Sinh hiểu rõ tình cảm của vị tổng giám đốc Ngụy này đối với Tô Nhạc.
Hai người sóng vai đi ra
khỏi cổng công ty, còn chưa kịp lên xe, bọn họ đã thấy Trang Vệ và Tống Vi cùng
nhau đi tới. Mấy tháng trước bọn họ đã từng nhìn thấy hình ảnh này, chỉ là, cô
gái bên cạnh Trang Vệ lúc đó không phải Tống Vi, mà là Lâm Kỳ.
Lúc này, Tô Nhạc thật sự
muốn xoay người bỏ đi, nhưng khi nhìn đến vẻ mặt bí hiểm của Ngụy Sở ở bên
cạnh, Tô Nhạc lại nghĩ mình nên đứng lại đối đáp cẩn thận, hôm nay có Ngụy Sở ở
đây, có lẽ Tống Vi sẽ không dùng kế ly gián nữa chăng?
“Tập đoàn nhà họ Tống còn
một số hợp đồng chưa giải quyết xong, cô ta không dám giở trò gì nữa đâu, cô
dâu nhà họ Ngụy không phải để người khác ức hiếp.” Ngụy Sở tươi cười, sát lại
gần bên tai Tô Nhạc nói vậy, nếu chỉ nhìn vẻ mặt anh, người ta còn tưởng anh
đang nói chuyện gì đó tình tứ với cô.
Tô Nhạc nghe xong lời
này, chợt bừng tỉnh, người này đúng là bụng dạ đen tối, nhưng anh sẽ không vì
kế ly gián lần trước của Tống Vi mà làm khó họ trong việc làm ăn chứ?
Lúc này, Tô Nhạc có chút
cảm giác mình là hồng nhan họa thủy.
Chỉ là, loại cảm giác này
cũng không tệ. ^_^
“Tổng giám đốc Ngụy, cô
Tô, thật trùng hợp.” Tống Vi cười thật khéo léo: “Hiếm khi nào gặp được hai
người thế này, chi bằng cùng nhau đi ăn một bữa cơm rau dưa đi.” Cô đã đợi ở
gần đây một lúc lâu, cuối cùng cũng đợi được Ngụy Sở và Tô Nhạc xuất hiện.
Cô thật sự không ngờ Ngụy
Sở làm việc không nể mặt như thế, cũng không ngờ Tô Nhạc này có ảnh hưởng với
Ngụy Sở như vậy. Cô không biết rốt cuộc Tô Nhạc đã nói với Ngụy Sở cái gì mà
khiến cho Ngụy Sở dùng quan hệ, quấy nhiễu kế hoạch của mặt hàng còn chưa đưa
ra thị trường của doanh nghiệp nhà cô.
Loại đàn ông như thế này
thật sự không thể đắc tội, Tống Vi nhìn người đàn ông đang cười vô cùng ôn hòa
trước mặt, thầm cắn răng, cố gắng nhẫn nhịn: “Mong tổng giám đốc Ngụy và cô Tô
nể mặt.”
Lời này là một câu hai ý,
Ngụy Sở cười cúi đầu nhìn về phía Tô Nhạc: “Tiểu Nhạc, chuyện em muốn làm có
gấp không?” Nhìn như hỏi, thật ra anh đã giao quyền quyết định vào tay Tô Nhạc.
Tống Vi không còn cách
nào khác, đành phải hướng ánh mắt về phía Tô Nhạc.
Tô Nhạc ngẩng đầu nhìn
trời: “Sắc trời không còn sớm nữa…”
Vẻ mặt Tống Vi chản nản
hơn một nửa.
“Vậy nên đi ăn cơm thôi,
chuyện của em cũng không vội, mặt mũi cô Tống đương nhiên là phải nể rồi.” Cô
không phải Ngụy Sở, không quyết định được cái gì, Ngụy Sở có giúp cô ta hay
không phải do chính anh quyết định mới được. Ỷ thế ức hiếp người khác, đó không
phải là chuyện cô am hiểu.
Sắc mặt Tống Vi trở lại
như thường, nhưng cũng liếc nhìn Tô Nhạc mấy lần, không biết là cảm ơn hay khó
chịu.
Về phần Trang Vệ đứng bên
cạnh, từ lúc tới đến giờ hoàn toàn không nói gì, chỉ thỉnh thoảng ngẩng đầu
nhìn Tô Nhạc.
Sau đó, bốn người cùng
tới nhà hàng, Tống Vi vẫn không nói gì đến chuyện khó khăn trong nhà, chỉ vô
cùng nhiệt tình với Tô Nhạc, hoàn toàn quên rằng không lâu trước đây hai người
còn có chuyện không thoải mái, dáng vẻ giống như tìm được bạn bè tốt cùng chung
chí hướng vậy.
Tống Vi cũng thầm cảm
thấy may mắn vì Tô Nhạc không làm khó cô, thậm chí còn không nhắc tới chuyện
lần trước. Trong lòng cô cũng đã hiểu, Tô Nhạc khác với Lâm Kỳ. Tuy Lâm Kỳ có
nhiều mưu kế nhưng chỉ là mặt ngoài, còn Tô Nhạc này nhìn có vẻ thản nhiên,
không quan tâm tới thế giới bên ngoài, nhưng hành động lại vô cùng có chừng
mực, người phụ nữ như vậy so với Lâm Kỳ lại càng không thể đắc tội.
Hơn nữa cô đã nhận được
tin Ngụy Sở dẫn Tô Nhạc về ra mắt gia đình, dường như người lớn nhà họ Ngụy còn
rất yêu thích Tô Nhạc. Cô cười cười, cô gái trẻ như Tô Nhạc có vẻ được rất
nhiều trưởng bối yêu thích. Trang Vệ và T