
a:
“Cùng ăn nhé?”
“Cũng tốt, dọc đường tới
đây anh cũng đói bụng rồi.” Ngụy Sở gật đầu: “Anh vào bếp lấy xì dầu.”
Tô Nhạc chết đứng trợn
mắt nhìn theo Ngụy Sở đang đi vào bếp, cô tưởng Ngụy Sở chưa ăn, không ngờ Ngụy
Sở đã ăn rồi lại đói bụng.
Lái xe chưa tới năm phút
đã đói bụng?!
Thì ra khả năng tiêu hóa
của vị đàn anh này cũng rất mạnh, liên tưởng loại động vật nào đó có dạ dày to
kết hợp với gương mặt tuấn tú kia của Ngụy Sở, Tô Nhạc cảm thấy hình tượng đại
thần Ngụy Sở trong suy nghĩ của cô lại sụp đổ mất một mảng.
Ngụy Sở ở trong bếp vừa
lấy xì dầu vừa cảm thấy may mắn vừa rồi mình chỉ ăn hai cái đã tới đây, cũng
không phải thật sự ăn không vào nữa.
Anh nhìn vị trí để các
loại gia vị, quả nhiên lần trước giúp Tô Nhạc dọn dẹp phòng bếp là rất có lợi,
ít nhất anh cũng quen thuộc mọi thứ ở đây.
Chiêu thức tận dụng mọi
thứ này đúng là hữu dụng, đại thần Ngụy Sở cảm khái nghĩ.
Thị trường đồ uống rất
rộng, quảng cáo cũng rất phong phú, cái gì mà thức uống Đông y, cái gì mà lá
trà cao cấp, lại có loại là nước ép của nhiều loại hoa quả đắt tiền, nếu không
cũng hướng vào tư tưởng sính ngoại của người tiêu dùng, ví dụ như “đồ uống được
quý tộc phương Tây yêu thích nhất”, “đồ uống chuyên dụng của bá tước X”, đại
loại như vậy.
Công ty của Tô Nhạc tên
là công ty trách nhiệm hữu hạn đồ uống Bách Sinh, chủ yếu sản xuất đồ uống
truyền thống từ trà, khẩu hiệu quảng cáo lại càng yêu nước: trải nghiệm trăm
sinh bách thái trong một ngụm Bách Sinh.
Từ khía cạnh cá nhân mà
nói, Tô Nhạc thích câu quảng cáo này hơn câu đồ uống chuyên dụng của bá tước X
kia, thật ra đối với phần lớn mọi người, bọn họ chẳng quan tâm tới công tước
này, bá tước nọ, ngay cả địa vị của công tước cao hơn hay của bá tước cao hơn
bọn họ còn chẳng rõ, thứ bọn họ quan tâm là loại đồ uống nào ngon, loại đồ uống
nào có lợi, loại đồ uống nào phù hợp với khẩu vị. Giống như uống một cốc trà
xanh trên vỉa hè còn sảng khoái hơn uống một cốc cà phê.
Bách Sinh xác định đối
tượng khách hàng tương đối tốt, vì vậy mới có thể đứng vững trong thị trường đồ
uống rộng lớn, tuy kém hơn công ty dẫn đầu trong ngành đồ uống, nhưng ít nhất
cũng có chút tiếng tăm.
Trong khoảng thời gian
làm việc cho Bách Sinh, Tô Nhạc đã hiểu rõ cách thức tiêu thụ và một phần quá
trình sản xuất của công ty, thỉnh thoảng còn gặp được ông chủ béo lùn, từng
ngày trôi qua cũng không tệ lắm.
“Tô Nhạc, cậu kiểm tra
lại số liệu của báo cáo này một lần nữa, đánh lại một bản lưu trữ, in một bản
gửi cho tổng giám đốc nhé.” Đồng nghiệp đưa một tập tài liệu cho Tô Nhạc, cô
nhận lấy lật ra xem, rút một cái bút trong ống bút ra viết một câu: “Không phải
tổng giám đốc đi công tác rồi sao?”
“Nghe nói hợp đồng đã ký
được rồi.” Đồng nghiệp nhún vai: “Ai biết có chuyện gì.”
Tổng giám đốc mà đồng
nghiệp nói tới chính là người phụ nữ đã phỏng vấn Tô Nhạc hôm đó, cô tặc lưỡi,
người phụ nữ này thật rất có bản lĩnh, lần trước công ty cử phó tổng đi, suốt
một tháng mà không làm nên chuyện, tổng giám đốc chỉ dùng một tuần đã ký được
hợp đồng, đúng là phụ nữ trong phụ nữ, đỉnh cao của phụ nữ.
Sau khi cẩn thận đối
chiếu, số liệu quả nhiên có vấn đề, cô nhíu mày, đây là báo cáo cần thiết để
đánh giá thị trường, sao có thể có sai lầm như thế? Đánh tài liệu xong, Tô Nhạc
đứng dậy đi tới bên ngoài cửa phòng giám đốc, gõ nhẹ cánh cửa khép hờ.
“Mời vào.”
Tô Nhạc bước vào, thấy
Giang Đình có vẻ không có chuyện gì gấp liền đưa tài liệu cho chị, thân thiết
nói một câu: “Giám đốc Giang, đây là báo cáo phân tích thị trường.”
“Tô Nhạc à?” Giang Đình
day trán, tinh thần không tốt lắm, cầm lấy báo cáo lật từng tờ: “Em đến công y
đã hơn một tháng, đã quen việc chưa?”
“Rồi ạ.” Tô Nhạc thấy
tinh thần Giang Đình không tốt: “Giám đốc Giang, có cần em bảo người pha cho
chị cốc cà phê không?”
“Không cần.” Giang Đình
lấy một tập tài liệu trong ngăn kéo ra: “Công ty chuẩn bị hợp tác với Kim Sở,
em có ý kiến gì không?”
“Kim Sở?” Tô Nhạc ngạc
nhiên hỏi lại: “Kim Sở không phải công ty làm về phương diện khoa học công nghệ
và quảng cáo sao, vì sao chúng ta lại hợp tác với họ?” Hơn nữa, ông chủ công ty
này chẳng phải Ngụy Sở sao?
“Đôi bên cùng có lợi
thôi.” Giang Đình cười cười: “Kim Sở giúp chúng ta quảng cáo miễn phí trên thị
trường của bọn họ, còn trên sản phẩm của công ty chúng ta đều phải mang logo
của Kim Sở.”
Tô Nhạc mơ hồ cảm thấy
chuyện này không hợp lý, danh tiếng của Kim Sở đang lên như diều gặp gió, chủ
lực của công ty là sản phầm khoa học kỹ thuật, rất nhiều người biết đến. Căn
bản không cần dùng cách này để quảng bá, cho dù có cần quảng bá cũng không chọn
công ty đồ uống Bách Sinh này làm đối tượng hợp tác, nhìn từ quy luật thị
trường, Kim Sở thuần túy là ăn no rỗi việc, làm chuyện kỳ quặc.
“Chuyện này còn chưa
quyết định, sếp giao cho chị phụ trách.” Giang Đình nhìn ra suy đoán của Tô
Nhạc, cười nói: “Sếp và bố của tổng giám đốc Kim Sở là quen biết cũ, có lẽ
chuyện này cũng vì quan hệ của thế hệ trước.”
Tô Nhạc hiểu ra, chẳng
trách Ng