Old school Swatch Watches
Vợ Ơi, Chào Em!

Vợ Ơi, Chào Em!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323320

Bình chọn: 7.5.00/10/332 lượt.

g hợp tác

một lượt, Ngụy Sở không có nhiều dị nghi, lập tức hạ bút ký, Tô Nhạc lại có

chút ngạc nhiên, cô vẫn cho rằng Ngụy Sở là một người giảo hoạt, không ngờ anh

lại không chút do dự mà ký một hợp đồng không có lợi như thế.

Cô… có phải cô đã đánh

giá Ngụy Sở quá cao hay không?



Khi làm việc, Ngụy Sở rất

nghiêm túc, đây cũng là lần đầu tiên Tô Nhạc nhìn thấy dáng vẻ làm việc của

Ngụy Sở, đột nhiên cô nhớ tới câu nói của một người bạn cũng là tác giả: đàn

ông khi nghiêm túc làm việc rất tuấn tú, cô nhìn một bên mặt của Ngụy Sở, nghĩ

người bạn này nói thật có lý.

Tô Nhạc cúi đầu thương

lượng quá trình hợp tác cơ bản với Ngụy Sở, cô còn chưa hiểu rõ nội dung hợp

tác lần này, vì vậy, những vấn đề liên quan tới công ty cô cũng không nhiều

lời. Dường như Ngụy Sở cũng phát hiện ra sự thận trọng của cô, anh cũng lờ đi,

khi hỏi luôn chú ý tránh một số vấn đề nhạy cảm.

Buổi trưa, Tô Nhạc ăn cơm

cùng Ngụy Sở xong mới trở về công ty, cô cầm hợp đồng đã ký kết tới phòng làm

việc của tổng giám đốc, đẩy cửa phòng ra phát hiện chủ tịch cũng đang ở đây.

“Chào chủ tịch, chào tổng

giám đốc Giang.” Cô đứng ở cửa, nhất thời không biết có nên đi vào hay không.

“Tô Nhạc, mau vào đi.”

Giang Đình nở một nụ cười: “Bên Kim Sở nói thế nào?”

“Họ không nói gì ạ.” Tô

Nhạc đi vào phòng làm việc, đặt hợp đồng lên mặt bàn của Giang Đình.

Nét mặt Giang Đình lộ vẻ

tiếc nuối: “Ngụy Sở có đề xuất ý kiến gì không?” Nếu ngay cả một chút ý kiến

cũng không có, lần hợp tác này thật sự khó khăn rồi.

“Ý kiến?” Tô Nhạc không

hiểu rõ chuyện này nên cũng không tiện hỏi lung tung.

“Vị này chính là nhân

viên mới mà tổng giám đốc Giang khen ngợi?” Diêu Bách Sinh đứng bên cạnh cuối

cùng cũng mở miệng: “Hai người cũng đừng quá lo lắng, tính tình thằng bé Ngụy

Sở này trước giờ đều như vậy, nếu không thể hợp tác thì quên đi vậy.” Tính tình

ông rộng lượng, mình vốn là bậc cha chú, không nên cậy già lên mặt mà ép con

cháu giúp đỡ mình chuyện không có lợi, nếu chuyện không thành cũng không trách

bọn trẻ được.

“Vì sao không thể hợp

tác?” Tô Nhạc mù mờ hỏi: “Hợp đồng có vấn đề gì ạ?”

“Hợp đồng đương nhiên

không có vấn đề gì.” Giang Đình có chút kinh ngạc nhìn Tô Nhạc: “Ý của em là

gì?”

“Hợp đồng đã ký rồi ạ.”

Tô Nhạc thấy khó hiểu khi nhìn vẻ mặt chủ tịch và Giang Đình, cô lại giải

thích: “Bởi vì em không thực sự hiểu rõ lần hợp tác này nên cũng không nói chi

tiết với tổng giám đốc Ngụy, tổng giám đốc Ngụy hẹn em ba giờ chiều mai lại tới

nói chuyện.”

“Em nói Ngụy Sở đã ký hợp

đồng rồi?” Giang Đình cầm hợp đồng trên bàn lên, bên trong quả thật có chữ ký

của Ngụy Sở, thậm chí còn có con dấu của công ty Kim Sở, mà hiệp ước trong hợp

đồng lại không hề sửa dù chỉ một mục. Khi cô lập bản hợp đồng này, lập trường

rất công bằng, nhưng cũng không đến mức khiến đối phương không sửa đổi chút

nào. Cô kinh ngạc nhìn về phía Tô Nhạc: “Ý của em là, người bàn chuyện hợp tác

với em chính là Ngụy Sở mà không phải giám đốc các phòng ban khác hoặc trợ lý

của cậu ta?”

Đầu óc Tô Nhạc đã xoay

tròn vài vòng, lời nói của Giang Đình ý rằng Ngụy Sở là người không dễ đối phó,

cô cười cười: “Vâng, vừa khéo em lại có quen biết tổng giám đốc Ngụy, vì vậy có

lẽ tổng giám đốc Ngụy cũng không làm khó em nhiều lắm.”

“Vậy sao?” Diêu Bách Sinh

cầm lấy bản hợp đồng trong tay Giang Đình, liếc mắt nhìn qua chữ ký bên trên:

“Thằng bé này đối xử với người quen cũng không tệ, ha ha.” Nhớ tới mấy chú bác

từng bị Ngụy Sở ra sức kiếm lời, ông nhìn Tô Nhạc đánh giá kỹ càng hơn: “Lần

hợp tác này giao cho tổng giám đốc Giang và cô nhân viên mới này phụ trách đi,

có chuyện gì có thể thông báo với tôi”.

Sau khi ra khỏi phòng làm

việc của tổng giám đốc, Tô Nhạc mới phản ứng lại, cô vừa vào công ty chưa lâu

đã phụ trách lần hợp tác lớn như vậy, chuyện này thật sự có chút không hợp với

quy tắc, cô cảm thấy bản thân có áp lực.

Nhìn vào quyển lịch để

bàn, trên ngày thứ sáu tuần này có một vòng tròn màu đỏ, cô thở dài, thứ sáu là

ngày người bạn tác giả kia kết hôn ở thành phố bên cạnh, nhìn cái vòng màu đỏ

kia, không hiểu sao Tô Nhạc cảm thấy sầu muộn.

Buổi tối tan ca, nhớ ra

trong tủ lạnh đã hết sữa, cô tới siêu thị mua một ít về, cô đau khổ phát hiện

ra sữa đã đồng loạt tăng giá.

Về tới nhà, cô mở hộp sữa

ra, để từng hộp vào tủ lạnh, để lại một hộp, cắm ống mút, ngồi vào sô pha, mở

TV lên.

“Các nhà báo đưa tin,

nhiều học sinh đã ngộ độc khi sử dụng sữa XX, tuy nhiên, giả thuyết này có phải

thật hay không còn chờ kết luận của các cơ quan chuyên môn.”

Tô Nhạc yên lặng đặt hộp

sữa trên tay xuống, hai chữ XX thật to in trên vỏ hộp đắc ý dào dạt đập vào

trong mắt cô.

Đau lòng tắt TV đi, Tô

Nhạc ngồi vào trước máy tính, mở máy lên, đăng nhập một công cụ chat, nhóm tác

giả trên đó đang thảo luận về tấm ảnh cưới của tác giả có bút danh Tiểu Diêu,

người mà ba ngày nữa sẽ kết hôn.

Nhìn lên phía trên nhật

ký trò chuyện, Tô Nhạc nhìn thấy tấm ảnh cưới, tướng mạo chú rể cũng không tệ

lắm, vẻ mặt cười ôn hòa, làm cho người ta có cảm giác k