
nghĩ xem quán ăn nào ngon, than thở thời tiết
không tốt, thậm chí còn oán giận kẹt xe đáng ghét thế nào.
Kiểu đàn ông như vậy rất
thích hợp làm nhân vật nam chính trong tiểu thuyết ngôn tình, thậm chí được đội
cho danh hiệu “đại thần” lưu hành gần đây cũng không có gì quá đáng. Chỉ là,
ngoại trừ những điều này, Ngụy Sở còn có những thói quen của người bình thường.
Gập điện thoại lại, trùm
chăn, một đêm không mộng mị.
Buổi chiều, khi Tô Nhạc
vừa xử lý xong tài liệu trong tay đã bị Giang Đình gọi vào phòng làm việc, cầm
văn kiện chuẩn bị tới Kim Sở.
Nhìn thời gian, hai giờ
ba mươi chiều, tới Kim Sở lúc này vừa đúng.
Tới trước tòa cao ốc của
Kim Sở, Giang Đình ngẩng đầu nhìn tấm biển tên công ty màu vàng lóng lánh, trên
mặt cô lộ ra chút cảm khái, cô làm việc ở Bách Sinh đã nhiều năm, một vài năm
trước đã từng gặp Ngụy Sở trong buổi tiệc sinh nhật của ông cụ nhà họ Ngụy, khi
đó Ngụy Sở mới chỉ là một sinh viên năm thứ hai đã bắt đầu việc kinh doanh của
riêng mình, mới chỉ vài năm qua đi mà công ty đã có quy mô lớn như vậy, khó
trách khi ông Ngụy nhắc tới người cháu trai này luôn có vẻ mặt tự hào như vậy.
Quay đầu lại nhìn Tô Nhạc
đi bên cạnh, từ khi phỏng vấn cô đã đặc biệt để ý đến cô gái này, hôm nay xem
ra ánh mắt nhìn người của cô không sai, cô gái này tuy còn trẻ nhưng năng lực
làm việc rất tốt, đối nhân xử thế cũng rất có chừng mực.
Bước vào Kim Sở, hai
người còn chưa tới quầy tiếp tân báo danh đã có người tiến lên dẫn vào thang
máy, vô cùng lễ độ.
Tô Nhạc im lặng đứng bên
cạnh Giang Đình, hiện giờ cùng lắm cô chỉ coi là một trợ lý, việc gì nên làm
thì làm, việc gì không nên làm thì không được mở miệng, càng không thể động tay
động chân, đây là nguyên tắc cơ bản nhất của một nhân viên mới.
Cửa thang máy vừa mở ra,
trong mắt Giang Đình lập tức ánh lên vẻ ngạc nhiên, bởi vì chờ ngoài thang máy
chính là Trần Húc, trợ lý đặc biệt của Ngụy Sở, chính bản thân cô còn cho rằng
lần hợp tác nhỏ của Bách Sinh với Kim Sở không tốt đẹp đến mức cần Trần Húc tự
mình đón tiếp.
“Giám đốc Giang, Tô
Nhạc.” Trần Húc nhìn thấy hai người, nở nụ cười: “Xin mời, tôi đoán hai người
cũng sắp tới, tổng giám đốc đang có một cuộc hội nghị, rất nhanh sẽ kết thúc,
mời hai người theo tôi.”
“Là chúng tôi tới sớm.”
Giang Đình cười cười, tranh thủ thời gian Trần Húc xoay người liếc nhìn đồng hồ
đeo tay, còn mười phút nữa mới tới giờ hẹn. Nhưng vị trợ lý mà Ngụy Sở đặc biệt
tin tưởng này lại trực tiếp gọi tên Tô Nhạc, xem ra hai người có quen biết.
“Giám đốc Giang uống gì,
cà phê hay nước trái cây?” Dẫn hai người tới phòng thượng khách, Trần Húc vừa
mở cửa vừa hỏi.
“Một cốc cà phê, cảm ơn.”
Giang Đình cười cười, nhưng ngạc nhiên khi thấy Trần Húc quên không hỏi Tô Nhạc.
Một lát sau, Trần Húc
bưng tới một cốc cà phê và một cốc trà xanh, sau đó ngồi xuống sô pha đối diện
hai người: “Hôm qua Tô Nhạc và tổng giám đốc đã nói về nội dung cơ bản của
chuyện hợp tác, tổng giám đốc cũng không có ý kiến gì, chỉ lo lắng những chi
tiết trong lần hợp tác này cũng rất quan trọng, vì vậy mong quý công ty phái
một người tới công ty chúng tôi tham dự vào phần lập kế hoạch, có gì chưa thỏa
đáng cũng kịp thời sửa đổi.”
“Ý của trợ lý Trần là để
công ty chúng tôi tìm một người phụ trách cử tới quý công ty?” Bàn tay cầm tách
cà phê của Giang Đình ngừng lại, thấy Trần Húc không có vẻ gì đang nói đùa mới
do dự nói: “Như vậy liệu có quá…”
Dù sao phòng kế hoạch
cũng là một bộ phận tương đối quan trọng, Kim Sở lại không ngại để một người
Bách Sinh tham dự vào, tuy như vậy đối với Bách Sinh chỉ có lợi không có hại
nhưng có khả năng sẽ khiến đối phương nghĩ rằng Bách Sinh không tin tưởng năng
lực làm việc của Kim Sở, có chút không thỏa đáng.
“Xin giám đốc Giang yên
tâm, công ty chúng ta gần như vậy, chủ tịch của quý công ty lại là bậc cha chú
của tổng giám đốc chúng tôi, sẽ không có hiểu lầm gì khác.” Trần Húc lại chuyển
chủ đề: “Tô Nhạc cũng hiểu rõ quy trình hợp tác lần này, chi bằng chị tới công
ty chúng tôi đi?”
Từ đầu đến cuối Tô Nhạc
không nói một lời nào, vừa nghe lời này của Trần Húc, cô vốn đang vùi đầu uống
trà mới yên lặng ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt Giang Đình, lại không nhìn ra giận
hay vui, vì vậy mở miệng nói: “Chuyện này do công ty sắp xếp, tôi nghĩ ai tới
phụ trách đều như nhau.”
“Việc này Tô Nhạc tới phụ
trách cũng tốt.” Giang Đình đột nhiên cười: “Tuy Tô Nhạc mới tới công ty chưa
lâu nhưng làm việc rất cẩn thận.” Câu trước là nói với Tô Nhạc, câu sau là nói
với Trần Húc, vừa khen Tô Nhạc lại vừa nói rõ Tô Nhạc là nhân viên mới. Trong
đó có hàm ý nào khác hay không, Tô Nhạc không suy đoán, mà chỉ duy trì gương
mặt tươi cười uống trà.
Trong lòng Trần Húc hiểu
rõ, trước nay Giang Đình nói chuyện hay làm việc đều rất cẩn thận, cũng là một
người phụ nữ lợi hại, ngược lại anh cũng không quan tâm lắm, anh tin tưởng Tô
Nhạc, nếu không tin Tô Nhạc anh cũng phải tin vào ánh mắt sếp lớn nhà mình.
Ba người lại nói một chút
về chuyện hợp tác, khi đồng hồ điểm ba giờ hai phút, cửa