
iên định và đáng tin
cậy. Tiểu Diêu cười rất hạnh phúc, đủ để khiến tất cả phụ nữ nhìn thấy bức ảnh
này phải ghen tị.
Tô Nhạc quyết định sẽ tới
thành phố bên cạnh tham dự đám cưới.
[Tất Cửu: chúc mừng, chúc
mừng, thứ Sáu tớ tới ăn chực tiệc cưới'>
[Tiểu Diêu: đến đi, đến
đi, đừng quên cái phong bao màu đỏ o(≧v≦)o'>
[Tất Cửu: tiền mừng không
có, chỉ có người'>
[Một Sí Bàng:
\(^o^)/ Tất Tất muốn dẫn người tới, không phải gian phu đấy chứ?'>
[Tất Cửu: tớ cũng là
người, xin đừng quên giống loài của tớ, cảm ơn! Gian phu càng không có, cảm
ơn!'>
[Tiểu Diêu: Thì ra Tất
Tất là con người, vẻ mặt tớ rất khiếp sợ ╮(╯▽╰)╭'>
[Một Sí Bàng: Đồng khiếp
sợ'>
[Thiên Hạ Nhất Song: Đồng
khiếp sợ +1'>
[Nhị Nhị: Đồng khiếp sợ
+2'>
Phía dưới còn một loạt ba
bốn nữa, Tô Nhạc cạch cạch gõ một câu.
[Tất Cửu: Là một người
con gái thuần khiết, tớ thật nhiều áp lực +_+'>
[Thiên Hạ Nhất Song: bọn
tớ không áp lực là được rồi'>
[Một Sí Bàng: Nhất Song
là số một!'>
Vẻ mặt Tô Nhạc bất đắc
dĩ, con gái trong diễn đàn này rất ít nhưng quan hệ của mọi người đều rất tốt,
đều là bạn bè đã quen biết ít nhất hai năm, chỉ có một điểm không tốt là mấy cô
gái ở đây đều dũng mãnh lạ thường, khi vừa mới quen biết bọn họ, áp lực của Tô
Nhạc lớn đến mức suýt nữa không chịu nổi.
[Tiểu Diêu: Nếu Tất Tất
tới thì đi chuyến bay mấy giờ, tớ bảo người tới đón'>
Cô gái sắp kết hôn, nội
tâm dù sao cũng không dũng mãnh đến mức làm người ta giận sôi gan, Tô Nhạc cảm
thấy rất vui mừng.
[Tất Cửu: Không cần, chỗ
tớ rất gần, không cần đi máy bay, cậu chỉ cần nói cho tớ biết địa chỉ tổ chức
tiệc cưới là được.'>
[Thiên Hạ Nhất Song: Đúng
rồi, Tất Tất, hình như gần đây cậu rất bận thì phải.'>
[Tất Cửu: Tớ tới làm ở
một công ty mới, còn đang trong quá trình phấn đấu, vốn đang sung sướng vì tiền
lương của công việc này nhiều hơn công việc trước một chút, kết quả tớ còn chưa
kịp vui mừng thì giá hàng hóa đã tăng vù vù, thời buổi này đúng là khó sống!,
quá nhiều cạm bẫy! ( ˇˇ)'>
[Thiên Hạ Nhất Song: Đại
thần, thỉnh tự trọng!'>
[Nhị Nhị: Thỉnh tự
trọng!'>
Lúc này, mấy vị siêu cấp
đại thần tiền lương mấy vạn tệ, hơn nữa viết văn lại vô cùng nổi danh trên diễn
đàn rất thông minh mà giả chết, một lần nữa Tô Nhạc lại bị mấy cô gái vây lại
đùa giỡn sau đó giết người phi tang.
Tâm trạng vốn không tốt, sau
khi đùa giỡn trên diễn đàn một lúc đã khá hơn không ít, Tô Nhạc đóng cửa sổ trò
chuyện, mở WORD, tiếp tục hành trình nặn ra chữ, mỗi lần tới đoạn nam nữ chính
vật lộn trên giường, cô lại hận không thể dùng bốn chữ “một đêm trôi qua” vừa
đơn giản lại hàm xúc để bỏ qua.
Cố gắng hơn nửa tiếng mới
viết được hơn một trăm chữ, Tô Nhạc suy nghĩ một chút, dùng vốn thành ngữ ít ỏi
của mình đổi thịt kho tàu mà độc giả muốn ăn thành món ăn chay, hơn nữa một số
tình tiết cô còn bỏ qua mà không có chút áy náy.
Khi xong việc cũng mới
hơn mười giờ, Tô Nhạc cảm thấy hơi buồn chán lại không biết phải làm gì. Trước
đây cô sẽ kéo Trang Vệ ra ngoài tản bộ, hoặc đi cùng Trang Vệ tới những quán
bar mà cô không thích thú lắm.
Sau đó lại chuyển tới chỗ
Trần Nguyệt, buổi tối buồn chán có thể nói chuyện, xem TV với Trần Nguyệt, nay
chỉ có một mình, xem TV một mình không thú vị, muốn nói chuyện lại không tìm
được đối tượng, gọi điện thì tốn tiền.
Mở trò chơi online hay
chơi lên, vẫn một mình tới Ma Nhai Động đánh quái, một mình tới Dạ Tây Hồ thắp
đèn ước nguyện, một tình tới cây ước nguyện, thậm chí còn buồn chán chạy tới
thành Đại Lý, mở cái rương màu vàng, lấy một bát cháo ra tăng lượng máu. Cô
chạy đi trồng hoa, trong lúc chờ đợi chạy tới Lạc Dương gửi một phong thư, khi
trở về hoa đã bị người ta thu hoạch mất.
Cô chạy đến bên cạnh Mộc
Uyển Thanh, một nhân vật có chút giống hình ảnh của cô, người phụ nữ si tình
này vẫn luôn hỏi phương hướng Đoàn Dự đã đi, không biết người đàn ông cô ấy yêu
đã chạy theo người đẹp từ lâu. Cô không nhịn được mà làm một động tác ôm với
nhân vật trong trò chơi này.
[Lân cận'> XX: ta khinh,
một kẻ lẳng lơ ngay cả NPC cũng không tha!
Bàn tay cầm chuột của Tô
Nhạc run lên.
Rời khỏi trò chơi, Tô
Nhạc muôn phần buồn khổ, mở blog, đăng lên một câu.
[Tất Cửu: đêm khuya tĩnh
lặng.'> Vốn đã nghĩ đến một đoạn bộc bạch đầy tình cảm, nhưng Tô Nhạc cảm thấy
đó không phải phong cách của cô, bốn chữ này đã đủ để hình dung sự dồn nén,
buồn khổ của cô rồi.
Nửa phút sau, Tô Nhạc tắt
máy tính, chuẩn bị lên giường đi ngủ.
Một phút sau, di động của
Tô Nhạc vang lên.
Khi Tô Nhạc ngắt máy cũng
đã là mười một giờ tối, cô nhìn thời gian trò chuyện trên màn hình, 00: 48: 52,
không hiểu sao tâm trạng tốt lên nhiều, có một người gọi điện cho mình nói
chuyện phiếm giết thời gian tất nhiên tâm trạng cô phải chuyển biến tốt đẹp.
Cô không ngờ một người
đàn ông như Ngụy Sở lại có thói quen nói chuyện điện thoại lâu như vậy, nói
chuyện trên trời dưới biển, bàn luận về một quyển tiểu thuyết nào đó. Dường như
nhân vật phong vân lạnh lùng, khó tiếp cận kia dần dần biến thành một người đàn
ông bình thường, anh cũng sẽ suy